Chỉ là ý nghĩ này theo Vô Dận xoay người lại, đôi mắt phượng vốn dĩ cụp xuống lúc này đã nâng lên nhìn lại, khi ánh mắt Vu Chu đối diện với dung mạo tuấn mỹ vô song kia, trong đầu cậu không hiểu sao lại trống rỗng mà quên cả phản ứng.
Đầu óc Vu Chu trống rỗng, cậu luôn biết Vô Dận rất đẹp trai, bây giờ cộng thêm mái tóc đen kia đã nâng giá trị nhan sắc của y đến cực điểm. Nhất là trong khoảnh khắc khi y ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng trầm tĩnh nhìn cậu, không biết vì sao lại khiến Vu Chu cảm thấy đầu óc ong ong như bị đυ.ng vào cái gì đó. Dáng vẻ này Vô Dận hình như... có hơi quen thuộc.
Gần như ngay lập tức, đại não cậu đột nhiên cảm thấy đau nhói, ý nghĩ kỳ quái hoàn toàn bị xóa sạch.
Vu Chu cau mày: [Tiểu hệ thống, mi làm cái gì vậy?]
Giọng nói của hệ thống lại vang lên: [Thực xin lỗi, vừa rồi xảy ra sai sót, làm sao vậy?]
Vu Chu híp mắt: [Thật sao?]
Giọng nói máy móc của hệ thống không chút dao động: [Đương nhiên, nhưng vừa rồi lúc hệ thống rời đi có chuyện gì xảy ra vậy?]
Vu Chu suy nghĩ một chút, ý nghĩ vừa rồi của mình có lẽ có chút không thể tưởng tượng nổi: [Không có chuyện gì. Nhưng sao ta lại cảm thấy dáng vẻ của Vô Dận trông quen quen nhỉ?]
Hệ thống gần như không có chút ngập ngừng mà trả lời: [Cái này bình thường mà! Nam chính tóc dài ra thì vẫn là cùng một khuôn mặt đó thôi, cậu gặp qua nhiều ngày như vậy cảm thấy quen thuộc là chuyện bình thường mà?”
Vu Chu cuối cùng cảm thấy hệ thống nói có lý nên cũng không tiếp tục để ý chuyện này nữa. Nghĩ đến suy nghĩ lúc trước, cậu nắm cằm, trong đầu vừa quan sát vừa hỏi: [Khuôn mặt của Vô Dận quá dễ nhận ra, nếu người đuổi gϊếŧ Vô Dận có chân dung của y thì chắc chắn sẽ bắt được chúng ta. Có thứ gì có thể thay đổi được không?]
Hệ thống: [Không, có.]
Vu Chu cười: [Mi cho rằng ta sẽ tin sao?]
Hệ thống: [Tin hay không tùy cậu.]
Vu Chu hờ hững nhún vai, vốn dĩ cũng không có hi vọng gì:[Nếu đã như vậy thì ta chỉ có thể sử dụng kỹ năng tất sát thôi.]
Vừa nói xong, cậu lại vươn “bàn tay ma quỷ” của mình ra chỗ linh thủy còn sót lại.
Đây là lần đầu tiên Vô Dận nhìn thấy một điều kỳ diệu như vậy, và cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ mình với mái tóc dài như vậy. Lúc đầu y cảm thấy không được tự nhiên nhưng khi y ngước mắt lên, phát hiện ra tiểu sư đệ đang nhìn chằm chằm bản thân, gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ xấu hổ, thấp giọng “khụ” một tiếng: “Tiểu sư đệ, dáng vẻ này của ta…rất kỳ quái sao?”
“Không lạ, không lạ.” Vu Chu một tay bôi linh thủy, một tay kia nắm cằm Vô Dận nâng lên, cười híp mắt đến gần nói: “Sư huynh, dảng vẻ này của huynh nhìn rất đẹp mắt, nhưng đẹp quá thì cũng thật phiền toái, ví dụ như. . . Sau khi xuống núi, sẽ có rất nhiều người nhìn huynh. Nhưng sư phụ muốn chúng ta xuống núi rèn luyện, nếu cứ để vậy chắc chắn là không thích hợp. Chi bằng đệ làm cho huynh một bộ râu quai nón nhé? Như vậy sẽ không ai để ý đến huynh nữa.”
Vô Dận sửng sốt một lúc, nhưng vì y tin tưởng Vu Chu: “Nếu tiểu sư đệ cảm thấy điều đó là tốt thì hãy làm theo ý của đệ.”
Khóe miệng Vu Chu cong lên: “Được.”
Hệ thống sửng sốt, rốt cuộc nó cũng nhận ra Vu Chu muốn làm gì: [Chờ, ký chủ chờ đã! Đây là linh thủy dưỡng tóc, không phải để bôi mặt!]