Vô Dận sửng sốt: “Hả?”
Vu Chu xua tay: “Sư huynh, trước tiên huynh xoay người sang chỗ khác được không?”
Vô Dận ngoan ngoãn quay qua chỗ khác. Vu Chu lấy linh thủy giấu trong túi tay áo ra và bắt đầu bôi lên đầu, không bao lâu sau, theo quầng sáng màu vàng lóe lên, một mái tóc đen mọc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Vô Dận nghe thấy sau lưng có động tĩnh, nhưng tiểu sư đệ không nói tiếng nào, y cũng không quay đầu lại được. Đợi một lúc thì chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe của tiểu sư đệ: “Sư huynh, xoay người đi, để huynh chứng kiến
một màn thần kỳ.”
Khi Vô Dận không biết tại sao quay lại, khi đối diện với cách đó không xa là một chiếc cẩm bào màu trắng, tóc đen dài đến eo, đôi mắt phượng mỉm cười, dung mạo xinh đẹp, khiến cho ánh mắt Vô Dận phải kinh ngạc. Y hoảng hốt mà nhìn chằm chằm, một lúc lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
Mãi cho đến khi gió lạnh luồn từ khe hở trong nhà gỗ thổi vào, Vô Dận mới rùng mình một cái, sau đó mới hoàn hồn, trong mắt hiện lên một tia khó có thể tin: “Tiểu sư đệ, đệ. . .”
Vu Chu tiến lại gần, bình chân như vại nói: “Bây giờ sư huynh tin chưa??”
Vô Dận sao không thể không tin được, y chưa bao giờ thấy điều kỳ diệu như vậy. Nhưng không biết tại sao, bởi vì đó là tiểu sư đệ nên y cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên.
Vu Chu nhìn ánh mắt không có chút nghi ngờ nào của Vô Dận, lúc này mới nói ra mục đích của mình: “Nếu sư huynh tin tưởng, vậy sau này vì thuận lợi hành động, sư huynh sẽ nghe đệ chứ?”
Vô Dận tự nhiên đồng ý, cho dù chưa từng thấy qua cái này, y vẫn sẵn lòng nghe theo.
Vu Chu cực kỳ hài lòng, vỗ vỗ bả vai Vô Dận: “Sư huynh ngồi ở bên kia đi, đệ giúp huynh hồi phục.”
Vô Dận không chút do dự lập tức xoay người sang chỗ khác, không hề đề phòng mà để lộ tấm lưng của mình với Vu Chu.
Hệ thống yên lặng lắng nghe liền tù tì một mạch, nhưng vẫn là không nhịn được nói: [Ký chủ à, cậu lúc thì bảo là đạo trưởng, lúc thì nói là thần tiên, cậu không sợ nhỡ đâu nam chính nói ra sao? Huống chi, ký chủ cứ như vậy mà đào hố nam chính, không sợ sau này nam chính nhớ lại quá khứ, những cái hố này đều sẽ biến thành cậu tự đào hố chôn mình ư?]
Vu Chu: [Người xuất gia không nói dối, nếu Vô Dận đã hứa thì y sẽ không nói. Lừa một chút thôi mà, huống chi, hiệu quả không phải rất tốt à?]
Hệ thống: [Vô Dận còn chưa xuất gia, cho nên cũng không tính là người xuất gia chân chính.]
Vu Chu: [À, đúng rồi, hệ thống nhắc ta mới nhớ, lúc trước đúng là cố kỵ người ta là người xuất gia, nếu người ta bây giờ đã trở thành phàm phu tục tử bình thường rồi, nếu vậy….Sau khi xuống núi, ta dẫn Vô Dận hòa thượng đi tham quan thanh lâu mở mang kiến thức một chút được không?]
Hệ thống: [!!!]
Vu Chu bình tĩnh bôi linh thủy lên đầu Vô Dận, lúc này trong mắt phượng hiện lên ý cười xấu xa: [Ta lừa mi đấy.]
Sao cậu có thể mang Vô Dận đến nơi như vậy được chứ?
Hệ thống: [Một ký chủ như vậy! Ai! Thích! Ai muốn!]
Trong đầu Vu Chu nghe thấy tiếng hệ thống nghẹn ngào không nói nên lời, khóe miệng cậu cong lên, cùng lúc đó tóc đen của Vô Dận cũng khôi phục, cậu đưa tay vén mái tóc đen mượt của đối phương, đúng là còn đẹp và đen mượt hơn tóc của cậu rất nhiều. Đáy mắt cậu sáng ngời, trong đầu lại hiện lên một vấn đề: Tuy rằng tóc đã mọc dài nhưng gương mặt của Vô Dận dù đã có tóc vẫn quá nổi bật, vẫn có thể bị nhận ra bất cứ lúc nào.