Sau khi bóng dáng của hai người biến mất hoàn toàn bên ngoài thiền phòng, phương trượng Nhất Vi mở mắt ra, không khỏi nhìn về phía ô cửa sổ đang mở rộng, bên ngoài trống rỗng, ông thở dài một hơi.
Một vị hòa thượng mặc tăng bào màu lam từ trong phòng đi ra, đi tới chắp tay nói: “Sư phụ, ngài thật sự muốn để cho sư đệ cứ như vậy mà rời đi sao?”
Phương trượng Nhất Vi thật lâu không nói chuyện, một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Người nọ cũng vốn định bảo hộ y cả đời, muốn y sống yên ổn, nhưng hiện tại bình yên này đã bị phá vỡ, nếu muốn sống chỉ có thể trở thành người mạnh hơn những người kia, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, người đó đã già rồi... Chỉ sợ cũng không trụ được thêm mấy năm nữa, người đó đang dùng chút thời gian còn lại vì y lót đường.”
Đây cũng là lý do mà mấy năm nay ông vẫn không để cho Vô Dận thật sự xuất gia, ông đã sớm đoán được sẽ có ngày này, chẳng qua ông chỉ là muốn kéo dài thêm năm nào hay năm ấy, để Vô Dận có thể vô lo vô nghĩ thêm bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu.
Hòa thượng nọ cũng thở dài: “Nhưng mà ba túi gấm ấy... Đối với Vô Dận sư đệ không phải quá tàn nhẫn sao?”
Phương trượng Nhất Vi khẽ lắc đầu: “Nhưng nếu y ngay cả những thứ này cũng không chịu nổi, làm sao bước vào chốn triều đình ăn người không nhả xương kia, làm sao sống sót nổi? Đây là con đường duy nhất, nhưng cũng là con đường khó khăn nhất.”
Người đó không ngờ thân thể của mình lại suy sụp nhanh như vậy, vốn dĩ... hắn cho rằng mình có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, rốt cuộc…Đây là phần số rồi.
Hòa thượng nghe vậy cũng chắp tay niệm một tiếng A Di Đà Phật, chỉ mong sư đệ có thể….Bình an suôn sẻ.
Vu Chu và Vô Dận đi xuống núi được nửa đường thì tìm được ngôi nhà gỗ mà phương trượng đã nhắc tới. Bọn họ đi vào và thay quần áo nam bình thường đã được chuẩn bị sẵn bên trong, sau khi thay xong, Vu Chu nhìn cái đầu trụi lủi của Vô Dận, còn Vô Dận thì tò mò nhìn cái đầu lởm chởm tóc của cậu, hồi nãy đi y đã muốn hỏi rồi nhưng sư đệ không nói nên y không biết có nên hỏi không.
Bây giờ đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của Vu Chu, y cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Tiểu sư đệ, tóc của đệ ... tại sao nó đột nhiên mọc ra?”
Vẻ mặt Vu Chu không chút thay đổi nói: “Sư huynh thật sự muốn biết?”
Vô Dận nói: “Muốn.”
Thật ra Vu Chu đã nói dối phương trượng Nhất Vi, cậu nói tóc sẽ mọc lại sau một giờ và nó sẽ trở lại độ dài ban đầu trong vòng ba ngày.
Trên thực tế chỉ cần một nén hương là được, nhưng nếu thật sự nói như vậy, sợ là phương trượng Nhất Vi nhất định sẽ cảm thấy không bình thường, nhưng mà...Vô Dận thì không giống vậy, đây là sư huynh Vô Dận đơn thuần vô hại của cậu mà.
Vu Chu bước tới đến gần, điệu bộ thần thần bí bí nói: “Sư huynh, người xuất gia không nói dối phải không?”
Vô Dận không biết có chuyện gì, ngây ngốc gật đầu.
Vu Chu tiếp tục lấp liếʍ: “Vậy đệ nói cho huynh một bí mật, huynh tuyệt đối không được nói cho người thứ ba nhé.”
Vô Dận nghe được câu “Chỉ nói cho huynh biết”, không hiểu sao y lại cảm thấy rất vui, bèn cười gật đầu: “Được.”
Vu Chu: “Kỳ thực, đệ có một sư phụ siêu lợi hại, người đã cho đệ rất nhiều pháp bảo thần kì. Bây giờ đệ sẽ để huynh chiêm ngưỡng
một trong số chúng, được chứ?”