Vu Chu nhìn ba túi gấm mở ra trong tay phương trượng Nhất Vi, sau đó nhận lấy nó. Cậu cụp mắt, trong đầu hiện lên nhiệm vụ tuyến chính thứ nhất: “Sư phụ, con và sư huynh Vô Dận còn chưa xuất gia, chúng con chỉ là đệ tử tục gia, nếu như trong khoảng thời gian này, hai người chúng con phạm vào thanh quy giới luật, chúng con còn có thể trở về sao?”
Trong mắt phương trượng Nhất Vi lóe lên ý cười từ bi: “Đương nhiên có thể. Là một đệ tử tục gia, có thể tuân thủ giới luật, cũng có thể không tuân thủ. Trước khi thật sự xuất gia, mọi thứ đều xuất phát từ tâm của con.”
Vu Chu chắp tay: “Đã nhận dạy bảo.”
Lúc bấy giờ phương trượng Nhất Vi mới để Vô Dận tiến vào, sau đó chỉ vào hai tay nải bên cạnh: “Vô Dận, tối nay con và Vu Chu hãy cùng nhau xuống núi. Hai tháng sau, nếu các con vượt qua được bài thử thách mà vẫn là quyết định quay lại. Đến lúc đó, lão nạp sẽ thật sự cạo đầu cho các con. Nếu các con đổi ý... Vậy không cần phải quay lại chùa Linh Ẩn nữa.”
Phương trượng Nhất Vi nói đến đây, ánh mắt nhìn vào đôi mắt phượng đang sững sờ của Vô Dận, hai tay nắm chặt khẽ run lên, dù sao y cũng là đứa trẻ mà ông nuôi nấng từ nhỏ, ông biết rất rõ, sau khi đối phương rời đi chuyến đi này, sợ là sẽ…Sẽ không trở lại nữa.
Đôi môi mỏng của Vô Dận mấp máy, nhưng cuối cùng y vẫn muốn được công nhận, trong lòng y chắc chắn sẽ quay lại sau hai tháng xa cách.
Vô Dận chắp tay vái lạy phương trượng Nhất Vi, cầm lấy hai tay nải, khi y định cùng Vu Chu rời đi, phương trượng Nhất Vi suy nghĩ cái gì đó rồi gọi y lại.
Vu Chu đoán có lẽ phương trượng có điều gì đó muốn nói riêng với Vô Dận, nếu theo hệ thống thì sau này đối phương cũng sẽ ngồi lên vị trí ấy, vậy lần từ biệt này có lẽ…Sẽ không ngắn.
Sau khi Vu Chu rời khỏi thì đứng ở tán cây dưới thiền phòng.
Vô Dận trong lúc vô ý nhìn qua, ý định xuống núi bỗng dưng bị đè xuống, cụp mắt mà tha thiết nhìn về phía phương trượng Nhất Vi: “Sư phụ. . . “
Phương trượng Nhất Vi nhắm mắt, sợ rằng sẽ để lộ tâm tình ra ngoài: “Vô Dận, con từ nhỏ đã theo lão nạp tới ngôi chùa này, chưa từng xuống núi lần nào, cũng còn chưa chân chính xuất gia. Nếu như tới chân núi mà đổi ý, sư phụ tôn trọng con, thuận theo trái tim của con đi, trên đời này... Có rất nhiều việc vì bất đắc dĩ mà phải làm. Nếu là xuống núi rèn luyện, cái tên Vô Dận này cũng không còn thích hợp nữa. Đây là tên mới của con, và cũng là... tên ban đầu của con, Dận Khải. Đây là cái tên mà mẹ con….đặt cho trước khi qua đời.”
Vô Dận hơi sững sờ nhìn tờ giấy tuyên thành đã ố vàng mà phương trượng Nhất Vi đưa tới, trên đó có hai nét chữ thanh tú, làm cho vành mắt y đỏ lên: “Sư phụ…” Đã nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên y nghe ông kể về thân thế của mình.
Phương trượng Nhất Vi cụp mắt xuống: “A Di Đà Phật, đi đi.”
Khi Vô Dận đi ra, toàn thân y tràn ngập một bầu không khí cô đơn, lòng bàn tay y nắm chặt tờ giấy tuyên thành, rồi lại sợ làm hỏng nó, vì vậy vội vàng buông tay ra và đặt nó lên ngực. Y ngơ ngác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thì thấy Vu Chu đứng ở cách đó không xa dưới gốc cây.
Vu Chu nghe được động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Vô Dận, ánh mắt hơi sáng lên, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười với y, mắt phượng khẽ cong, không biết vì sao lập tức xua tan khói mù trong lòng y. Y còn có tiểu sư đệ, chỉ cần hai tháng thôi thì y sẽ có thể cùng sư đệ trở về rồi.