Phương trượng Nhất Vi kinh ngạc, nhưng vẫn là không tin: “Nếu như con tự tin như lời nói, lão nạp sẽ hỏi con vài câu, nếu có người muốn đuổi theo gϊếŧ con và Vô Dận, sau khi con xuống núi, con làm sao tránh khỏi những người đuổi gϊếŧ đó mà không để lộ thân phận?”
Vu Chu nhíu mày, “cố gắng suy nghĩ”, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu “do dự”: “Là đặc biệt đuổi gϊếŧ hòa thượng sao? Nhưng hòa thượng chúng ta đâu có thù hằn gì với người khác đâu?”
Phương trượng Nhất Vi nói: “Ta chỉ thử con thôi.”
Vu Chu nói: “Vậy thì có một cách. Nếu đối phương đuổi gϊếŧ hòa thượng, chúng ta không làm hòa thượng là được mà?”
Phương trượng Nhất Vi: “Ồ? Vậy con sẽ làm sao? Dù sao thì đặc điểm của các con hiện lên quá rõ ràng.” Phương trượng Nhất Vi nhìn lên cái đầu trụi lủi của Vu Chu.
Vu Chu cười “ngây thơ” sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình: “Việc này không cần lo ạ, vị sư phụ đạo trưởng kia của con khá là thích làm mấy thứ kì quặc, hồi nhỏ con bị kế muội giật trụi một nắm tóc, lúc đó buồn khóc dữ lắm. Sư phụ đạo trưởng đã làm riêng cho con một lọ nước thuốc mọc tóc, còn rất có hiệu quả, một canh giờ có thể mọc ra tóc, tầm ba ngày là khôi phục chiều dài ban đầu rồi.”
Phương trượng Nhất Vi chưa từng thấy qua thứ như vậy nên cho rằng Vu Chu nói bậy: “Con đừng nói dối, trên đời này sao có thể có thứ như vậy?”
Vu Chu: “Sư phụ Nhất Vi không tin? Vừa khéo con có mang theo một ít, bằng không con cũng không quyết tâm cạo trọc đầu như vậy đâu.”
Vu Chu nói láo mà mặt không đỏ tim không đập, làm hệ thống im lặng cạn lời: [Bị nhổ tóc khóc thật lâu? Vừa vặn mang theo thuốc mọc tóc sao? Ký chủ, cậu lừa một hòa thượng như vậy, lương tâm của cậu không đau à?]
Vẻ mặt Vu Chu không chút thay đổi lấy ra nước thuốc ra bôi lên đầu: [Không đau. Lương tâm là cái gì? Ăn được không?]
Hệ thống: [...]
Gần như cùng lúc đó, thứ thuốc trong suốt được bôi lên cái đầu trọc lóc, gần như trong nháy mắt, trên đỉnh đầu đã mọc ra một sợi tóc.
Cho dù là người luôn bình tĩnh như phương trượng Nhất Vi đây, nhìn thấy cảnh này cũng sốc bay màu luôn rồi: “...”
Phương trượng Nhất Vi kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông sẽ không bao giờ tin rằng trên đời này lại thực sự tồn tại chuyện thần kỳ như vậy.
Nhưng bây giờ cảnh tượng này xuất hiện trước mắt khiến phương trượng thực sự tin rằng Vu Chu có một vị sư phụ là ẩn thế cao nhân đạo trưởng.
“Bây giờ sư phụ Nhất Vi tin rồi chứ ạ?” Vu Chu thu tay lại nhìn về phía phương trượng Nhất Vi, vừa nhìn thấy ánh mắt của ông, cậu biết mình đã vượt qua bài kiểm tra rồi, đối phương tin tưởng cậu.
Quả nhiên, phương trượng Nhất Vi gật đầu: “Không ngờ con lại có cơ hội được gặp gỡ người như vậy, nếu là như thế, lão nạp cho phép các con cùng nhau xuống núi. Chẳng qua vì đây là rèn luyện nên cũng không thể thiếu một chút thử thách khảo nghiệm, đây là ba cái túi gấm, các con cầm lấy. Mỗi một cái túi đại diện cho một bài kiểm tra mà các con phải trải qua và các con chỉ có thể mở nó khi đến địa điểm theo tên địa danh được viết trên đó. Khi đó, những thứ trong túi tự nhiên sẽ dẫn dắt các con chịu đựng thử thách. Nếu chịu được, hai tháng sau, các con thật sự vẫn quyết định quy y Phật, đến lúc đó lão hòa thượng này sẽ đích thân cạo đầu cho hai con.”