Nam Chính Y Điên Rồi

Chương 24

Năm ngón tay Vu Chu luồn vào tóc Vô Dận, cậu chậm rãi giải thích.

Vô Dận mới đầu còn cẩn thận lắng nghe, nghe rồi nghe, chỉ cảm thấy tất cả sự chú ý của mình dường như đều tập trung vào những ngón tay của tiểu sư đệ đang búi tóc cho mình, may mắn thay, y đã nghe xong những gì nên nghe, nhưng cũng không thể thu hồi suy nghĩ, luôn cảm thấy mình bị mắc kẹt, tiểu sư đệ chạm vào sợi tóc dường như có thể đυ.ng thẳng đến trái tim của y vậy, cảm giác kỳ quái vừa đến trong nháy mắt, Vô Dận vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng niệm: A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…

Vu Chu giúp đỡ Vô Dận sửa sang lại, tùy ý ném lược gỗ đào, cảm thấy Vô Dận có hơi kỳ lạ, cậu đi vòng qua thấy Vô Dận đang nhắm mắt ngồi thiền, bất đắc dĩ nói: “... Sư huynh, đừng bảo là huynh chưa tin nhé?”

Vô Dận sợ Vu Chu thật sự cởϊ qυầи áo cởϊ qυầи áo để chứng minh, vội vàng mở mắt ra, nhưng lại không dám nhìn Vu Chu: “Ta tin mà, tiểu sư đệ, đệ…Ấm ức cho đệ rồi.”

Vu Chu: “Không ấm ức đâu, chỉ là một hai ngày thôi, không có cách nào khác, ông cha thừa tướng kia của đệ vẫn đang tìm đệ, chỉ có thể….Dù sao thì đệ cũng không muốn vào cung hầu hạ lão hoàng đế kia đâu.”

Vu Chu vừa nói vừa thở dài một hơi, Vô Dận muốn an ủi cậu, nhưng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Chu đang dựa vào trên bàn, dung mạo vốn đã xinh đẹp lại được búi tóc làm cho càng thêm xinh đẹp. Vô Dận nhanh chóng rời mắt: rõ ràng biết tiểu sư đệ vẫn là tiểu sư đệ nhưng sao y lại cảm thấy không được tự nhiên nhỉ?

Vô Dận tự nhiên là tin, chờ bình tĩnh lại, lại nghĩ tới việc mình còn chà lưng cho tiểu sư đệ, vừa nãy thực sự là muốn đứng tim luôn, mới không nhớ tới chuyện tiểu sư đệ đột nhiên biến thành tiểu sư muội.

Đêm qua, khi Vu Chu đi mua y phục nữ trong tiệm may, cậu đã hỏi người bán hàng cách chải búi tóc của cô nương, lý do chính là chuẩn bị bất ngờ cho nương tử nhà mình, vẽ lông mày cho phu nhân, có thể tăng thêm chút tình thú khuê phòng. Cậu mặc áo choàng đen đã chuẩn bị sẵn, dùng mũ trùm che gần hết khuôn mặt, tìm một người đánh xe ngựa, thuê một chiếc xe ngựa, đi ra khỏi thành.

Cả quá trình cậu đều dùng giọng nữ, dựa theo lời nói lúc trước, bọn họ là một đôi chủ tớ đến kinh thành, công tử nhà “nàng” từ nhỏ đã không thể nói. Bởi vì tiền bạc đã trả đủ, hơn nữa toàn thân hai người toàn đồ quý, khí chất không tầm thường, nhìn không giống người bình thường.

Khi họ đi qua cửa đầu tiên của thành, quả nhiên chỉ trong một đêm, các chốt kiểm tra ở cửa khẩu đã nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, những người xếp hàng ở phía trước muốn rời thành cũng thắc mắc: “Sao đang yên đang lành lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?” Có điều, bọn họ chỉ cho rằng đang truy nã kẻo nào đó cho nên cũng không hỏi kỹ.

Có người đi ra cửa thành, tự nhiên cũng có người vào thành, đang lúc bọn họ muốn tiếp cận xe ngựa của Vu Chu thì một đội hộ tống một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy ở giữa, từ bên ngoài thành đi vào trong. Thủ vệ gác cổng nhìn thấy người đánh xe, vội vàng tránh sang một bên, khi đoàn ngựa phi nước đại đi qua, hai cỗ xe chạy ngược chiều nhau, bởi vì gió do đoàn ngựa trước thổi qua đã vén màn xe ngựa của Vu Chu lên, cậu lặng lẽ không tiếng động đẩy Vô Dận vào trong để tránh người khác thấy y.