Tiểu Mỹ Nhân Ngoan Ngoãn Bị Thuần Phục

TG1 - Chương 7

Editor: Mer

“A…..ân, không cần……” Diệp Lan Tinh chảy nước mắt, hốc mắt hồng hồng mà run rẩy, bộ dạng mặc người xâu xé đáng thương, hai chân bị tách ra vùng bí ẩn tùy ý mặc người thị gian.

Giang Ngộ An giống như trêu đùa mà sờ lên âʍ ɦộ, ngón tay theo khe thịt phác hoạ hình dạng lướt nhanh qua toàn bộ âm huyệt, lại đảo quanh âm đế, nhưng cố tình không chạm vào kia chỗ.

Ngữ khí hắn bình tĩnh vẫn là không chút để ý nói: “Bảo bối đây là cái gì thế? Như thế nào mà lại mềm mại như vậy.”

Biết rất rõ ràng nhưng vẫn cố hỏi, Diệp Lan Tinh càng thêm cảm thấy thẹn, ngón tay tránh đi địa phương mẫn cảm nhất đảo quanh, cảm giác tê dại càng làm cho cậu khó nhịn, vừa mới trải qua cao trào tiểu huyệt rất dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi du͙© vọиɠ lên, cậu cuộn tròn ngón chân, cư nhiên muốn người trước mắt sờ vào nhiều hơn.

“Có phải rất khó chịu hay không, nơi nào khó chịu, bảo bối không nói cho anh thì làm sao biết bảo bối muốn sờ nơi nào a……”

Giang Ngộ An kéo dài âm nói, ngữ khí lười biếng, ngón tay còn vòng quanh ở khe thịt nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí duỗi tay nhéo lên hai mảnh môi âʍ ɦộ hồng nhạt, đùa bỡn hai mảnh tiểu thịt trai, dâʍ ŧᏂủy̠ bị chơi đến chảy ra mà hắn lại chính là không muốn chạm vào địa phương mẫn cảm nhất.

Kiểu vuốt ve quả như thế này quả thực như là như muối bỏ biển, huyệt khẩu lúc đóng lúc mở mà co rút lại, môi âʍ ɦộ bị nhéo lên lại không đυ.ng tới tiểu âm đế mẫn cảm.

Cảm giác vừa ngứa vừa tê bức cho Diệp Lan Tinh thẳng đến rớt nước mắt, cắn môi đỏ khϊếp nhược mà mở miệng nói: “Âm đế…… Tiểu âm đế thật là khó chịu ân...ư, anh trai sờ sờ……”

“A, thì ra là âm đế a, được, để anh trai thỏa mãn em nhé.”

Giang Ngộ An nghe được đáp án vừa lòng nên trả lời, ngón tay nhàn rỗi sờ lên tiểu thịt viên hơi mở ra, âm đế lúc trước đã là sưng đỏ nên lúc này phá lệ mẫn cảm, hắn rất có kỹ xảo mà sờ tiểu thịt viên, ở lòng bàn tay lặp đi lặp lại đè nặng mà xoa nắn.

Giống như là một cái chốt mở, càng xoa bóp viên tiểu thịt đậu là dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong huyệt dộng lại càng chảy ra nhiều hơn.

Diệp Lan Tinh bị sờ có chút thoải mái, ngón chân mượt mà như trong suốt cuộn tròn lên, nhịn không được duỗi chân chen vào, thanh âm cũng trở nên ngọt sắc, tiếng rêи ɾỉ lại thêm kiều diễm: “Ân a…… Bị sờ…Ưm…”

Ngón tay như như đã chịu ủng hộ, càng thêm bắt được đầu âm đế phồng lên mà đùa bỡn, móng tay hơi thổi mạnh qua thịt tiêm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiểu huyệt lại không tiếng động mà phun ra một dòng nước nóng, theo chân tâm chảy xuống dưới.

Giang Ngộ An xem mà mắt đỏ, đôi mắt đào hoa nheo lại trêu đùa nói: “Tiểu tao hóa là bị sờ đến phun nước sao.”

Ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Diệp Lan Tinh đỏ mặt lên, cũng không trụ hai chân đứng thẳng, tiểu nộn huyệt lại chảy ra dâʍ ɖị©ɧ. Giữa đùi cũng ướt nhẹp, nhiều nước chảy ra khiến cậu rất ngượng ngùng.

Hai ngón tay Giang Ngộ An vẫn như cũ không rời khỏi da^ʍ huyệt, mà là chậm rãi theo dâʍ ɖị©ɧ giống như lơ đãng mà ấn vào huyệt đạo.

Huyệt thịt mềm mại ướt đẫm nóng rực lập tức câu lấy hai ngón tay, nó chậm rãi mấp máy cắn nuốt ngón tay.

“A a không, không thể dùng ngón tay…A….” Dị vật chợt xâm nhập vào tiểu huyệt, lông mi cậu ướt nhẹp nhẹ nhàng run rẩy lên, theo bản năng mà ngăn cản động tác quá mức.

Nhưng mà không đợi cho cậu nói hết lời, hai ngón tay trong động nhỏ đột nhiên ấn lên bình thản mà thọc vào rút ra.

Diệp Lan Tinh vốn đang kháng cự ngay tức khắc âm thanh xoay ngược lại 180° biến thành tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm cùng nhẹ suyễn: “Ân a…… Không…… Không cần, đừng cắm vào……”

“Tiểu huyệt của bảo bối phát tao rồi.” Giang Ngộ An thanh âm hơi khàn khàn, động tác của ngón tay càng thêm quá mức, dần dần từ nhẹ nhàng thọc vào rút ra biến thành đảo lộng thật sâu. Ngón tay linh hoạt tăng tốc moi móc đào tiểu huyệt, phát ra tiếng nước lép nhép, tiểu huyệt bởi vì bị thọc vào rút ra mãnh liệt cũng từng đợt run rẩy lên.

Diệp Lan Tinh thân thể đều khẽ run lên, nhịn không được ngửa đầu lên thở dốc yêu kiều, tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng ngọt hơn, tuy rằng huyệt nhỏ đang bị âu yếm, nhưng cảm giác ấy rốt cuộc vẫn không đủ, không có kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy trong huyệt nhỏ dâng lên, thật là muốn.....

Còn muốn nhiều hơn, tiểu huyệt muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ……

Mà ngón tay Giang Ngộ An cũng dần dần chậm lại, cái này khiến cho Diệp Lan Tinh càng thêm khó chịu, huyệt nhỏ rất ngứa làm cậu liên tưởng đến việc bị cắm.

Đôi mắt cậu ướt đẫm, khóe mắt hồng hồng, ngữ khí rất thẹn thùng: “Nhị ca…… Không....tiếp tục sao……”

Giang Ngộ An nhìn bộ dạng Diệp Lan Tinh chọc người yêu thương, tựa như minh bạch cái gì, cười xấu xa ngưng ngón tay lại, thong thả nói.

“Anh không biết bảo bối rốt cuộc nghĩ muốn cái gì a? Tiểu tao huyệt tham ăn như vậy, ngón tay bây giờ cũng không thỏa mãn được nó, em nói xem là muốn cái gì đây?”

“Bảo bối tự mình nói cho anh được không?”

Khóe mắt Diệp Lan Tinh ửng hồng, gương mặt cũng nổi lên vẻ ái muội, cảm giác xấu hổ làm cậu không mở miệng được, nhưng tiểu huyệt lại bởi vì không có được đến âu yếm nên gần như càng ngày càng ngứa.

Cái miệng nhỏ cơ khát phía dưới mong muốn được lấp đầy. Cậu rốt cuộc vẫn là nhịn không được chậm rì rì mà nhỏ giọng nói: “Tiểu huyệt thật là khó chịu…… Hư..hức, muốn….muốn nhị ca tiến vào……”

Cậu cảm thấy thẹn mà nước mắt lạch bạch rớt xuống, huyệt nhỏ chính xác là rất khó chịu, đều do thân thể của cậu quá dâʍ đãиɠ.

Giang Ngộ An cũng biết chính mình đem người khi dễ quá tàn nhẫn, vội vàng giúp bảo bối nước mắt an ủi: “Được được được, bảo bối không thoải mái, anh liền giúp bảo bối thao tiểu huyệt được không.”

Hắn trực tiếp cởϊ qυầи ra, sớm đã lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô tráng đang cố gắng gượng, khom lưng đem Diệp Lan Tinh khóc thút thít trực tiếp ôm lên, dẫn cậu ở trên eo của mình đưa đến trên bàn.

Thiếu niên bé nhỏ xinh đẹp bị nam nhân cao lớn hoàn toàn ôm lấy.

Diệp Lan Tinh chợt bay lên không trung, trong lòng có chút sợ hãi, hai chân đành phải dán sát vào bàn, mà ở thời điểm cậu lo sợ bất an, liền cảm nhận được có một đồ vật nóng rực gắng gượng để ở dưới huyệt khẩu của mình.

Theo động tác của Giang Ngộ An đại côn ŧᏂịŧ chợt cắm xuống huyệt nhỏ.

“A…Sâu quá……” Tư thế này làm côn ŧᏂịŧ lớn lập tức cắm tới chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.

Qυყ đầυ cực đại thẳng tắp đυ.ng phải hoa tâm, Diệp Lan Tinh như là bị thiêu đốt phát ra tiếng thét chói tai, bị cảm giác chở lấp đầy làm bụng nhỏ của cậu có chút phát trướng.

“Bảo bối ngoan, giúp em thoải mái.” Giang Ngộ An nghẹn một hồi lâu như vậy, dươиɠ ѵậŧ mới vừa cắm vào tao huyệt nhịn không được mà dùng lực thao lộng.

Hắn không nghĩ tới huyệt nhỏ của thỏ con thật sự rất dâʍ đãиɠ, nước vừa nhiều vừa ngọt, đại dươиɠ ѵậŧ mới vừa đi vào liền kẹp hắn không buông bỏ.

Giang Ngộ An thấp giọng thở gấp, dùng sức động thân thao lộng tiểu huyệt, đâm mãnh liệt vào hoa tâm yếu ớt.

Côn ŧᏂịŧ thô tráng kích cỡ vô cùng lớn, thời điểm nguyên cây hoàn toàn đi vào lập tức đâm trúng chỗ mẫn cảm, qυყ đầυ tìm đến điểm G tàn nhẫn đâm chọc, tốc độ nhanh đến nỗi giống hệt như máy đóng cọc.

Bởi vì là ôm thao, mỗi một lần thao đều vào rất sâu, dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp chảy ra, theo chỗ giao hợp của hai người trực tiếp rớt xuống mặt đất.

“A….a…hức…sâu quá…… Không….không được… Bị đâm hỏng mất ân…a… Ân hức.. sâu…..” Cặp chân thon gầy của Diệp Lan Tinh vòng trên eo của nam nhân, huyệt nhỏ mở rộng ra, gần như mỗi một chỗ đều bị chiếu cố đến, sướиɠ đến mức cậu không ngừng rêи ɾỉ.

Giang Ngộ An thấy vậy, chợt cười khẽ hỏi: “Tao hóa, có phải rất sướиɠ hay không? Còn có càng lúc càng sướиɠ nhỉ?”

Hắn điều chỉnh tư thế một chút, nâng bờ mông mềm như thạch của Diệp Lan Tinh lên mãnh liệt làm, lúc này hắn đâm vừa hung hãn vừa dữ dội.

Đại côn ŧᏂịŧ phóng nhanh mà cắm vào, hung hăng nghiền nát qua hoa tâm, nơi mềm mại ướŧ áŧ nhiều nước bị thao đến dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi, âm thanh bạch bạch phá lệ vang dội.

Côn ŧᏂịŧ mỗi một lần thọc vào rút ra đều sẽ mang ra dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp, mông nhỏ cũng bị Giang Ngộ An véo đến sưng đỏ.

Dươиɠ ѵậŧ càng quá đáng hơn là khi cự vật rút ra quất âm đế kiều nộn đến sưng đỏ, nước trên mặt đất trong lúc nhất thời còn không rõ đó là dâʍ ŧᏂủy̠ hay bọt nước.

Côn ŧᏂịŧ bị huyệt thịt cắn chặt căn bản là chịu không nổi, lúc sau Giang Ngộ An lại mãnh cắm thêm mười mấy cái nữa, đột nhiên ưỡn eo một cái.

Bóp chặt phần thịt mềm của Diệp Lan Tinh, gầm nhẹ nói: “Thao lạn tiểu tao huyệt của em thật là dâʍ đãиɠ.”

Một bên cùng với mãnh liệt mà thao huyệt bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tất cả đều bắn ướt huyệt mềm.

“A…Ưm….hức không được……Bị thao hỏng rồi……” Diệp Lan Tinh bị hung hăng mà thao lộng, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cao trào.

Dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung toé tưới ướt đẫm dươиɠ ѵậŧ, chân cậu mềm rũ xuống, nức nở nương tựa trong l*иg ngực của Giang Ngộ An.

Tiểu mỹ nhân khóc đến như hợp làm một, Giang Ngộ An gần như không tính toán buông tha dễ dàng như vậy cho cậu, mà là dùng tư thế ôm tiểu hài tử bế lên Diệp Lan Tinh lên.

Ngón tay thon dài tìm được hai cánh mông trắng nõn mềm mại, xoa nắn hậu huyệt bí ẩn.

“A…… Không được a……ân”

Hậu huyệt căng chặt bị ngón tay xâm phạm đến, tiểu hoa e lệ mà co rút lại, bị ngón tay xoa xoa đến dần dần mềm xuống, phân bố ra dịch tràng làm ướt thành ruột, dễ dàng mà cắm vào.

Diệp Lan Tinh khóc nức nở duỗi chân, đôi chân trắng nõn lắc qua lắc lại, nhưng hai ngón tay cắm vào hậu huyệt đã động lên, móc qua móc lại, đâm chọc thẳng đến đột nhiên xẹt qua nơi nào đó trong thành ruột, ngay lập tức làm thân cậu mềm xuống.

“Ân....ưm nhị ca…a… Không cần……”

“Ngoan.” Giang Ngộ An thăm dò, lại một lần thử thăm dò ấn mạnh vào thành ruột mềm mại nóng bỏng, người trong lòng ngực lại nức nở thêm một tiếng.

Hậu huyệt bị làm cho hoàn toàn mềm mại xuống, thời điểm hai ngón tay rút ra, mang theo chút chất nhầy ẩm ướt. Chất lỏng động tình.

Giang Ngộ An một lần nữa mất hết sạch nhẫn nại.

Bẻ hai luồng cánh mông trắng mềm ra, đối với dươиɠ ѵậŧ thô cứng không mềm xuống dưới huyệt khẩu một bước đi thẳng vào, ngay tức khắc đem nếp uốn phấn nộn kéo căng đến trơn nhẵn mượt mà, hậu huyệt cơ khát mà nuốt hết cả cây đại côn ŧᏂịŧ phun ra rồi nuốt vào.

“Ân...trướng quá…ưm… A……”

Giang Ngộ An đột nhiên đam mạnh về phía trước, côn ŧᏂịŧ xoa nóng bỏng ướŧ áŧ từ thành ruột chọc vào, gân xanh thình thịch nổi lên mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ địa phương mẫn cảm, hắn thẳng lưng thao làm thúc thật sâu bên trong hậu huyệt.

“Hậu huyệt của bảo bối cắn anh chặt thật đấy, mông cũng rất mềm.” Giang Ngộ An còn không quên trêu đùa cậu, động tác dưới hạ thân dần dần trở nên hung mãnh hơn, nhục bổng nóng bỏng thô dài không ngừng tra tấn thành ruột kiều nộn.

Mỗi lần bị rút ra đều sẽ mang theo tràng dịch ẩm ướt ra ngoài, cánh mông mềm mại không ngừng run rẩy.

“Ha a…… Ách....thật thoải mái……”

Diệp Lan Tinh thất thần mà rêи ɾỉ ra tiếng, thanh âm mềm mại.

Hậu huyệt bị khai bao ướt lép nhép phân bố tràng dịch, dươиɠ ѵậŧ của nam nhân đem huyệt khẩu căng thành một cái động tròn chữ O.

Trận này tính ra thật sự khá lớn.

Trứng màu:

Ban đêm, trong phòng một mảnh an tĩnh trong khi đó cửa bị người ta đẩy ra lại rất ân cần đóng lại. Giang Bằng chậm rãi đi về phía giường ở giữa.

Trên giường có một thiếu niên gầy yếu đang nằm.

Chăn bị xốc sang một bên, tay ngắn thiếu niên trắng nỗn vắt đến chỗ cổ, lộ ra bụng nhỏ bình thản cùng chiếc rốn đáng yêu, hạ thân còn đang mặc chiếc quần đùi màu đen.

Diệp Lan Tinh ngủ thật sự rất say, cả người thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, eo nhỏ lộ ra như là đang câu dẫn người đến phạm tội.

Giang Bằng không chút do dự chậm rãi cởi chiếc quần đùi màu đen cùng qυầи ɭóŧ nhỏ của Diệp Lan Tinh ra, bàn tay to lớn theo làn da có xúc cảm mềm mịn hướng về phía trước. Cuối cùng ngừng lại ở gần đùi non sát với hạ bộ.

Ngón tay chần chờ một chút, liền duỗi thẳng tới chỗ tiểu huyệt, linh hoạt mà đẩy ra hai cánh môi âʍ ɦộ ra, chậm rãi vuốt ve theo tiểu thịt đậu phồng lên.

Cơ thể thiếu niên thực sự rất mẫn cảm, chỉ là vuốt ve mềm nhẹ như vậy thật nhanh đã cảm nhận được huyệt khẩu hơi ươn ướt.

Giang Bằng thu hồi ngón tay lại, đưa đến bên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, yết hầu lên xuống một lúc chút sau mới ngưng lại.

Con ngươi hắn tối sầm lại, trực tiếp duỗi tay ra chậm rãi gấp khúc hai chân Diệp Lan Tinh lên, mãi cho đến khi sắp gấp lên, tao huyệt của thiếu niên nhỏ liền hiển thị toàn bộ ra trước mắt, môi âʍ ɦộ cũng bị bẻ ra, huyệt khẩu co rút phía dưới lại chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Thật là thân thể mê người.

Giang Bằng không tiếp tục nhẫn nại nữa, cúi đầu xuống trực tiếp liếʍ lên tiểu thịt viên hồng nộn, toàn bộ thân lưỡi đều tiến vào trong miệng linh hoạt liếʍ láp, đầu lưỡi lại duỗi thẳng tiến chỗ khe thịt sâu bên trong, tinh tế liếʍ quanh toàn bộ khe thịt, môi âʍ ɦộ cũng bị khảy ra lại cuốn bị cuốn vào trong miệng khẽ cắn.

Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy cho dù là ngủ rồi cũng rất rõ ràng.

Diệp Lan Tinh nhịn không được run rẩy thân thể, gương mặt nổi lên ửng hồng, nhưng bởi vì trong giấc mộng, thậm chí càng vì lớn mật hơn mà nâng mông lên vô thức mà đem tiểu huyệt hướng đến cái lưỡi ướt nóng trong miệng đưa.

Mà Giang Bằng tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bờ môi toàn bộ dán hết lên âʍ ɦộ, đầu lưỡi bạch bạch đánh lên đầu âm đế, lại dùng sức liếʍ mυ'ŧ nó.

Khẽ cắn lên âm đế phấn nộn thẳng cho đến khi bị hút đến sưng đỏ, chờ thời điểm buông ra đã trở thành tiểu anh đào.

“Ân……ưm” Diệp Lan Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong mộng xuân vô cùng hương diễm, lại không biết được tiểu thịt trai của mình đã bị người ta liếʍ láp dâʍ ɭσạи.

Giang Bằng đột nhiên duỗi tay véo lên hoa huyệt sưng đỏ, rồi lại nhẹ nhàng nhéo. Thân thể thiếu niên đột nhiên chấn động một chút, dâʍ ŧᏂủy̠ òm ọp từ huyệt khẩu phun ra, chất lỏng bắn hết lên trên tay Giang Bằng, mùi hương dâʍ ɭσạи nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.

Cậu cứ như vậy cao trào.

[Trời giông tố trốn vào phòng của đại ca lại bị cuồng thao, bị đại dươиɠ ѵậŧ thao đến mất khống chế mà cao trào liên tục.]

Vào buổi tối trời giông tố, bức màn thật dày cùng pha lê lại không cách nào hoàn toàn ngăn cản được tiếng sấm, hạt mưa bùm bùm mà đánh vào pha lê. Trên bầu trời như được sấm sét oanh tạc, vài đạo tia chớp hiện lên phía chân trời, chiếu sáng nửa căn phòng.

“Aaa!”

Diệp Lan Tinh cả người trốn vào trong chăn, đem chính mình bọc lại thành một đoàn, thân thể càng hiện lên vẻ gầy yếu. Bàn tay trắng gầy liều mạng che lỗ tai lại, thời điểm tia chớp đánh xuống, khuôn mặt nhỏ của cậu vốn là tái nhợt nay lại càng trắng hơn, trong ánh mắt mang theo vẻ lo sợ.