Editor: Mer
“Ha a… không, không thể……Đừng tiến vào……” Diệp Lan Tinh bị thao đến mức cơ thể co rúm lại, trơ mắt nhìn cánh cửa bị đẩy ra, bên dưới khẩn trương khiến cả người căng thẳng lên, cư nhiên nhịn không được trực tiếp đạt tới cao trào.
Diệp Lan Tinh rốt cuộc khắc chế không được mà bật khóc nức nở rêи ɾỉ ra tiếng. Ánh mắt khẩn cầu nhìn phía cửa, hai chân trắng nõn tinh xảo căng thẳng chợt rũ xuống.
Da^ʍ thuỷ nhớp nháp từ chỗ giao hợp chảy ra, chất lỏng trong suốt theo hạ thân chảy xuống dưới, dính ướt hết lên quần tây.
Giang Ngộ An đang đứng ở cửa, khi nhìn vào chính là cảnh tượng dâʍ đãиɠ như vậy.
Gương mặt thanh thuần của thiếu niên bị thao đến dâʍ đãиɠ, vô lực mà dựa sau lưng vào trước ngực của nam nhân, đôi mắt ướt dầm dề, mê ly thất thần mà nhìn phía bên kia.
Bộ ngực trần trụi mà phập phồng, hai điểm hồng đào trước ngực đều bị thao đến dựng đứng lên tới, hai chân tinh tế tách ra đáp ở trên đùi của nam nhân.
Càng làm cho người huyết mạch phun trào chính là, tiểu côn ŧᏂịŧ thiếu niên dưới thân cương cứng cùng hoa huyệt như ẩn như hiện. Hai cánh hoa kiều nộn vừa thấy chính là bị dâʍ ɭσạи đến sưng đỏ. Phía dưới hoa huyệt, trong động nhỏ phía sau còn cắm dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím của nam nhân, huyệt khẩu co rút lại, chất lỏng từ chỗ giao hợp không ngừng chảy ra.
Diệp Lan Tinh cơ hồ cảm thấy thẹn đến che mặt, nước mắt lạch bạch rơi xuống. Khuôn hiếm ửng hồng khuôn mặt nhỏ lại càng mê người.
Cậu vừa muốn nói chuyện, côn ŧᏂịŧ cắm ở tiểu huyệt lại vẫn như cũ không có rút ra, mà là từ trong tiểu huyệt ấm áp tiếp tục nhợt nhạt thao lộng.
“Nhị, nhị ca ân…a…a Không thể xem… A…ưm…”
Mà Giang Kiến Lễ trực tiếp xoay vị trí, đối mặt ra cửa với Giang Ngộ An, đem Diệp Lan Tinh lật qua lật lại thao vùng hạ bộ đến mở rộng ra, bộ dạng da^ʍ mĩ giữa hai chân ngay tức khắc nhìn không sót một thứ gì.
Tiểu côn ŧᏂịŧ lung lay, hai mảnh môi âʍ ɦộ đều không tránh được đầu âm đế bị sưng đỏ, theo va chạm có quy tắc, dươиɠ ѵậŧ thô tráng của nam nhân ở huyệt khẩu thọc vào rút ra, huyệt khẩu một mảnh da^ʍ mĩ, bọt mép cùng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra giữa đùi, đã làm ướt nhép hậu huyệt.
Ánh mắt đào hoa của Giang Ngộ An mỉm cười đi qua, hoàn toàn không màng đến lời nói của Diệp Lan Tinh.
Ngược lại là đi đến trước mặt cậu, hai tay bình thản nâng nhũ thịt lên, cúi đầu trực tiếp liếʍ lên đầṳ ѵú đang đứng thẳng.
Xúc cảm nơi đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Diệp Lan Tinh nhịn không được ưỡn ngực lên, lập tức eo mềm nhũn ra. Bất an mà vặn vẹo thân thể, cậu nâng đôi mắt ướt đẫm mà nhìn Giang Ngộ An, lắc đầu ý bảo hắn dừng lại.
“Đầṳ ѵú đã phát tao rồi mà còn không cần sao?” Giang Ngộ An nâng mặt lên nhẹ ngửi, đôi mắt đào hoa lộ ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười, “Ưm, bảo bối, đầṳ ѵú có vị ngọt thật đấy.”
“Đầṳ ѵú có khó chịu hay không, nhị ca giúp em xoa xoa nó nhé?”
Giang Ngộ An trực tiếp duỗi tay nhéo lên hai viên hồng nộn hơi sưng đỏ, hai ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú, không ngừng đè ép xoa nắn lên nó.
Rất nhanh hạt đậu nhỏ đã cứng như hòn đá, lòng bàn tay ở đầṳ ѵú kiều nộn tiếp tục ấn.
“Ân a… Không cần sờ…… Thật là khó chịu… A a a……” Diệp Lan Tinh nhịn không được ưỡn ngực đưa về phía trước, kɧoáı ©ảʍ cứ như dòng điện luớt qua làm cậu vừa ngứa vừa sướиɠ.
Gần như khiến cậu chịu không nổi. Cố tình dưới thân tiểu huyệt vẫn còn cắm một cây đại dươиɠ ѵậŧ, thấy được cậu muốn vặn vẹo, liền hung hăng mà nghiền nát qua điểm G.
Cực đại qυყ đầυ thường xuyên mãnh liệt đỉnh vào điểm da^ʍ, mỗi lần thọc vào rút ra chỉ rút ra nửa cây nhưng lại hung hăng thao mạnh vào, hoa tâm bị đỉnh đến tê dại.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hai phía rất nhanh làm khuôn mặt Diệp Lan Tinh ướt đẫm nước mắt, bụng nhỏ trắng nõn bị đỉnh đến lộ rõ hình dạng của côn ŧᏂịŧ. Cậu kiềm chế không được mà vặn vẹo cơ thể, phát ra những tiếng rêи ɾỉ kiều khi.
“A…ân…không được…… Sâu…sâu quá…… Ngực thật là khó chịu…Ưm…hức không thể…hức …”
Hàng lông mi Diệp Lan Tinh run rẩy, tiếng thở dốc càng thêm ngọt sắc, lại thêm gợi lên thú tính của nam nhân.
Eo cậu bị giữ lại, đôi mắt hồng nhạt cúi xuống nhìn ngực chính mình, Giang Ngộ An lại một lần cúi người liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú kiều nộn.
Mà rất nhanh từ liếʍ láp liền biến thành ngậm lấy toàn bộ, nhũ viên nghẹn khuất bị khoang miệng ẩm ướt nóng rực bao bọc lấy, mẫn cảm mà run rẩy lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Diệp Lan Tinh cong eo rêи ɾỉ, dưới thân lập tức bị đâm vào điểm da^ʍ, lại phát ra tràng rêи ɾỉ.
Giang Ngộ An hưởng thụ cảm giác nhũ thịt mềm mại trong miệng, khoang miệng toàn bộ bao bọc lấy đầu với vυ'.
Đầu lưỡi linh hoạt ướt nóng tựa lên nhũ viên rồi đảo quanh, mặt lưỡi thô to liếʍ quanh đầu ngực, một tay khác chỉ trấn an đầṳ ѵú bên cạnh, lòng bàn tay cọ qua đầṳ ѵú, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ mẫn cảm.
“Ân a…… Không cần liếʍ nơi đó…… Thật là khó chịu a..ân hức…” Diệp Lan Tinh phóng đãng mà kêu ra tiếng, đầu lưỡi liếʍ quanh đầṳ ѵú cảm giác vô cùng kỳ quái, chưa bao giờ trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ làm cậu khó chịu đến cả người tê dại.
Giang Kiến Lễ cố tình không buông tha cho cậu, thấp giọng dán ở bên tai cậu nhẹ nhành nói: “Tiểu Tinh ngoan, kêu tam ca đi nào.”
Thanh âm của y phát ra đầy ôn nhu, dưới thân động tác lại là hung mãnh, côn ŧᏂịŧ lớn ở trong tiểu huyệt đấu đá lung tung, hoa tâm bị đâm đến chịu không nổi, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra khắp trên bàn, hoa huyệt thì chỗ rối tinh rối mù.
“Ha a… Tam ca không cần đâm tới nơi đó…… Không được…a…” Diệp Lan Tinh bị thao đến nói chuyện đứt quãng, thanh âm cũng nhiễm một tầng hoan ái.
Giang Ngộ An tấm tắc mà liếʍ đầu nhũ, cũng ngẩng đầu lên đùa giỡn Diệp Lan Tinh: “Tao vυ' của bảo bối ăn ngon thật, em nói xem nó có thể phun sữa hay không? Đến lúc đó hai bầu ngực liền biến thành vυ' bự, mỗi ngày cấp đều cấp sữa cho anh uống.”
Diệp Lan Tinh bị những từ ngữ bỉ ổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng, trên dưới chỗ mẫn cảm đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đôi mắt cậu ướt đẫm mà liều mạng lắc đầu, khóc chít chít nói: “Hư…hức...Em là nam hài tử…em mới không có sữa…"
Động tác trước ngực lại đột nhiên trở nên thô bạo, Giang Ngộ An đang ngậm núʍ ѵú bật dùng sức hút, thật sự hút như là muốn hút ra sữa.
Diệp Lan Tinh xấu hổ đến mức người mềm như bông duỗi tay đẩy hắn ra, lại căn bản không lay động được gì.
Giang Ngộ An đột nhiên đứng thẳng lên, không có tiếp tục xoa bóp tiểu núʍ ѵú đáng thương nữa mà chậm rãi cởϊ qυầи, kéo khoá quần xuống rồi nói:
“Vậy được rồi nhưng mà bảo bối, cái miệng nhỏ phía dưới đã bị chiếm mất rồi, dùng cái miệng nhỏ phía trên giúp anh có được không?”
“Hức...hức...không cần…Em không muốn…” Mắt thấy nam nhân sắp tới gần, Diệp Lan Tinh rơi nước mắt càng ác hơn.
“Không thử xem thì làm sao mà biết được? Ngoan, ngậm nó đi.” Giang Ngộ An dụ dỗ, kéo khóa kéo ra phóng xuất cự vật đang ngủ say ra, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp bắn ra ngoài, đánh vào cánh môi hồng nhuận của Diệp Lan Tinh, chỗ mắt ngựa chảy ra dịch nhầy cọ bên mặt cậu.
Biết không thể tránh được Diệp Lan Tinh đành phải hơi mở đôi môi ra, mở to đôi mắt đẫm lệ mà nhìn, cái miệng nhỏ chậm rì rì đem cực đại qυყ đầυ chậm rãi tiến vào.
Bộ dạng vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương làm Giang Ngộ An càng có xu hướng tăng thêm tìиɧ ɖu͙©, nhưng cố kỵ Diệp Lan Tinh đây lần đầu tiên giúp người khẩu giao, lúc đưa côn ŧᏂịŧ vào động tác vẫn còn thong thả.
Hơi thở tràn ngập mùi dươиɠ ѵậŧ của đàn ông quanh quẩn bên chóp mũi, côn ŧᏂịŧ còn không có đi vào toàn bộ, Diệp Lan Tinh ngậm không được mà hơi nuốt xuống, nước dãi từ bên miệng rơi xuống, động tác nuốt ngược lại còn hút côn ŧᏂịŧ hướng vào bên trong sâu hơn, hắn nhíu mi, dằn nhẫn nại xuống mới không trực tiếp thao bạo cái miệng nhỏ mê người này.
“Bảo bối, từ từ ăn thôi, liếʍ nó đi.” Giang Ngộ An sờ đầu cậu, nhìn thiếu niên nhỏ xinh chảy nước mắt trước mặt này vẻ mặt đầy ửng hồng mà cố gắng ngậm lấy du͙© vọиɠ của hắn, vẫn là nhịn không được mà thọc vào rút ra.
Diệp Lan Tinh ngậm không hết được côn ŧᏂịŧ, ngược lại là tự động mà phun ra nuốt vào.
Đầu lưỡi của cậu chống lên chỗ mắt ngựa, lại vì côn ŧᏂịŧ ở trong miệng mà thọc vào rút ra, nhút nhát sợ sệt mà dùng đầu lưỡi khảy lên, giống như là ăn kẹo mυ'ŧ, liếʍ rồi lại nuốt, trong ánh mắt đều mang lên vẻ tìиɧ ɖu͙©.
Liếʍ láp trúc trắc như vậy nhưng trắng ra lại là làm cho Giang Ngộ An sướиɠ đến không chịu được, hắn mở miệng thở gấp.
Đem côn ŧᏂịŧ càng hướng phía bên trong đâm vào, thanh âm khàn khàn nói: “Cái miệng nhỏ phía trên cư nhiên cũng biết hút như vậy, thật là đúng là tao hóa thiếu thao mà.”
Giang Kiến Lễ tất nhiên là biết tiểu huyệt phía dưới có tư vị mất hồn như thế nào, nghe được tiếng thiếu niên khóc nức nở, hắn càng thêm ra sức mà thao lộng.
Lần này dứt khoát bám trụ vào hạ thân Diệp Lan Tinh(?), côn ŧᏂịŧ rút ra toàn bộ lại hung hăng cắm vào, tiếp theo đó là mấy chục cái thúc càng thêm có kỹ xảo đỉnh lộng.
“Ưm…ư…Ư…hức…” Diệp Lan Tinh lần này được một phen mưa rền gió dữ điên cuồng thao lộng đến mất trí, đồng tử phóng đại.
Lại không cách nào rêи ɾỉ ra tiếng, chỉ có thể nức nở càng thêm to rồi nuốt đại dươиɠ ѵậŧ ở trong miệng chính mình, nghe hai đại nam nhân thấp suyễn, thân thể ngây ngô bị thao đến trở nên phóng đãng.
“Như thế nào? Tiểu tao huyệt chịu không nổi sao?” Giang Kiến Lễ khẽ cười một tiếng, phát giác ra được Diệp Lan Tinh không thích hợp.
Y nhân cơ hội càng thêm nhanh chóng mà thao ướt tiểu huyệt, côn ŧᏂịŧ mãnh liệt đâm mạnh vào bên trong thịt mềm, thân thể va chạm với nhau phát ra thanh âm vang dội bạch bạch bạch cùng tiếng nước nhớp nháp.
Giang Kiến Lễ duỗi tay ra một bên vuốt ve tiểu côn ŧᏂịŧ kiều nộn đáng yêu của thiếu niên, bàn tay to hung hăng mà loát động.
Huyệt nhỏ chợt thít chặt, Giang Kiến Lễ nhăn mày lại, nhẫn nại cũng tới cực hạn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ đều bắn vào trong huyệt khẩu, Diệp Lan Tinh cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào.
Gương mặt phiếm hồng mà thả dươиɠ ѵậŧ trong miệng ra, cơ thể căng thẳng mà cao giọng rêи ɾỉ: “A a a tới rồi…Bắn…..”
Dư vị cao trào còn chưa rút đi, Diệp Lan Tinh rốt cuộc vô lực mà ngã vào trong lòng ngực của nam nhân, hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dưới thân đều rối tinh rối mù, ướt đẫm một mảnh.
Hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng xoá phá lệ dâʍ đãиɠ, cậu giống như tiểu động vật mà nức nở, kɧoáı ©ảʍ còn ở kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiểu hoa huyệt chưa rút đi như hợp làm một.
Thật là vừa đáng thương vừa đáng yêu.
[Trong phòng tắm bị nhị ca sờ huyệt, hai cái huyệt đều bị xâm phạm.]
【 trứng · đi ngủ bị anh cả liếʍ huyệt đến triều xuy 】
“Tam đệ, chơi lâu như vậy cũng nên đến lượt anh rồi đi? Anh cũng sẽ không làm đau ngôi sao bảo bối một chút nào đâu.” Ánh mắt đào hoa của Giang Ngộ An nhẹ nhìn, duỗi tay sờ đầu Diệp Lan Tinh.
Diệp Lan Tinh nhịn không được run rẩy, tiểu huyệt còn sưng hồng, cảm thấy lạnh mà phát run, cậu vừa mới từ trong cao trào ra mà chậm rãi hồi thần, trên mặt ửng hồng chưa hết, nơi nào còn có thể lại bị thao một lần, khẳng định sẽ bị chơi hư.
“A….aa…hức không cần, em…..em không muốn.” Diệp Lan Tinh khóc thút thít run rẩy chôn vào trong l*иg ngực Giang Kiến Lễ, hai chân cuộn tròn.
Giang Kiến Lễ rũ mắt nhìn tiểu hài tử trong l*иg ngực, mở miệng nói: “Để em ấy tắm rửa một chút đi, anh không đến mức thiếu kiên nhẫn như vậy chứ.”
Diệp Lan Tinh vội vàng lau nước mắt chuyển sang làm nũng nói: “Ưm…ưm, em muốn tắm rửa.”
“Làm đi, nhớ rửa sạch cho bảo bối, bất quá nhị ca anh cũng đừng đi vào, sợ anh lại khi dễ bảo bối chúng ta mất.”
Giang Ngộ An đáp một tiếng, chậm rì rì nói, nhìn Giang Kiến Lễ đem Diệp Lan Tinh ôm vào phòng tắm, lại đóng cửa đi ra.
Giang Kiến Lễ thu thập đơn giản một chút đồ vật trên bàn, những cái bài tập đó đều bị y ném vào thùng rác, mà qυầи ɭóŧ màu trắng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bị Diệp Lan Tinh cởi ra lại bị y cầm lấy lên, chậm rãi đem mảnh vả dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, cuối cùng bỏ vào trong túi mang đi.
Lúc sau âm thanh ra ngoài rồi xuống lầu dần dần đi xa, lầu hai lại chỉ còn lại mỗi Giang Ngộ An còn có Diệp Lan Tinh trong phòng tắm.
Hắn tự nhiên sẽ không thành thật như vậy mà bất động tại chỗ.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước giống như cũng nhiễm hương vị kiều diễm.
Tiếng nước tinh xảo giống như là tiếng moi móc, câu lấy tâm của Giang Ngộ An.
Hắn nhắm mắt lại thậm chí có thể tưởng tượng đến trong phòng tắm thân thể thiếu niên trắng nõn cùng tiểu hoa huyệt vừa mới bị yêu thương qua ở dòng nước nhẹ nhàng co rúm lại.
Xương bướm tinh tế gầy gò cùng eo nhỏ chỉ bằng nắm tay. Mông nhỏ cũng là mông thịt no đủ, nhếch lên thành độ đáng yêu.
Giang Ngộ An vừa nghĩ đến liền đã nhịn không được thấp giọng thở hổn hển một tiếng.
Mà Diệp Lan Tinh ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ hoàn toàn không biết chính mình đã bị ý da^ʍ thêm một lần nữa, cậu thật vất vả mới súc rửa cả người, còn có chân tâm ướt nhẹp một mảnh.
Nhịn không được ngồi ở trên nắp bồn cầu nhẹ nhàng bẻ ra hoa huyệt nhìn xem.
Tam ca mặt ngoài nhìn ôn nhu như vậy, cư nhiên lại là mặt người dạ thú, cậu vừa mới thật sự cảm nhận được bị thao đến chết là như thế nào.
Mà thời điểm hắn cúi đầu, cái nắm lại không hề do dự mà bị người vặn ra, bởi vì bên trong không có khóa trái nên được đẩy ra rất dễ dàng.
Giang Ngộ An vừa tiến đến, liền nhìn đến chính hình ảnh diễm lệ như vậy, thiếu niên nâng khuôn mặt nhỏ lên hai tròng mắt ngây thơ cùng kinh hoàng ngước lên mà nhìn hắn.
Mà nhìn xuống dưới thân lại là hạ bộ xinh đẹp giữa hai chân, chân tâm vừa mới bị thao đến sưng đỏ làm hoa huyệt hoàn toàn lộ diện, ngón tay trắng nõn mịn màng lại đang bẻ tiểu huyệt khẩu hồng nhạt ra.
Ở thời điểm Giang Ngộ An tiến vào rồi nhìn thấy, Diệp Lan Tinh chợt mở to hai mắt mà nhìn.
Carm thấy xấu hổ mà hoảng loạn buông ngón tay ra, nhấc chân lên muốn chạy nhanh.
Mà động tác của đối phương hiển nhiên so với cậu càng nhanh hơn, phóng nhanh ra giữ Diệp Lan Tinh sắp sửa khép lại chân lại.
Mà hắn lại ngồi xổm xuống mạnh mẽ tách hai chân thon dài mịn màng ra, một lần nữa để lộ ra cảnh xuân chân tâm xinh đẹp.
Bị Giang Ngộ An yên lặng mà nhìn hoa huyệt, Diệp Lan Tinh cả người đều cảm thấy xấu hổ đến nổi đỏ hết lên, nhịn không được nhẹ nhàng đá cẳng chân, ngược lại bị giam cầm chặt hơn.
Vì tìиɧ ɖu͙© mà bật khóc, mặt cũng trở nên đỏ hơn: “Đừng nhìn…Đừng nhìn nữa….…”
Giang Ngộ An vẫn không chút để ý mà chậm rãi duỗi tay ra, bàn tay to lớn vỗ về đùi non bóng loáng gần hạ bộ.
Ngữ khí mang theo nụ cười: “Vì cái gì không được, tiểu huyệt của bảo bối xinh đẹp như vậy, lần trước anh không có hảo hảo xem rõ ràng, lần này để anh quan sát nó kĩ hơn có được không?”
Hắn nói xong, liền một hơi nâng chân Diệp Lan Tinh lên, nắm lấy cổ chân cậu, ở mu bàn chân tinh xảo mịn màng rơi xuống một nụ hôn.