Editor: Mer
Cậu luôn luôn nhát gan, sợ nhất chính là tiếng sét đánh tia chớp, lại còn vang như vậy, tưởng tượng đến lầu hai chỉ có cậu ở một mình, càng thêm chút run bần bật.
Diệp Lan Tinh trốn ở trong chăn, vô luận như thế nào cũng không ngủ được, do dự nửa ngày vẫn là ôm gối đầu chậm rì rì bước xuống giường, đẩy cửa ra thật cẩn thận từ cầu thang đi xuống.
Đêm nay là thời điểm Giang Bằng khó được ở nhà, điều này Diệp Lan Tinh biết nhưng cậu vẫn là có điểm do dự muốn đi tìm Giang Bằng hay không, rốt cuộc đại ca ngày hôm sau còn việc phải vội đi công tác, cũng không biết chính mình có thể quấy rầy đến hắn hay không đâu?
Cậu cứ chần chừ mãi. Diệp Lan Tinh cắn môi dưới, vẫn là duỗi tay ra nhẹ nhàng gõ cửa phòng, thanh âm thật nhỏ nhẹ mà gọi: “Anh, anh ngủ rồi sao?”
Cánh của lập tức từ bên trong mở ra, Giang Bằng còn đang mặc áo ngủ, ánh mắt bình tĩnh nhìn quét qua thiếu niên đứng ở cửa nhút nhát sợ sệt mà giơ tay, ánh mắt do dự mà nhìn hắn.
Giang Bằng ánh mắt lơ đãng chuyển qua hạ thân Diệp Lan, thiếu niên nhỏ tựa như là vội vã xuống dưới, cư nhiên đến quần còn chưa mặc, để lộ ra hai chân thon dài tinh tế, qυầи ɭóŧ màu trắng được áo trên che lấp đi như ẩn như hiện.
“Làm sao vậy?”
Diệp Lan Tinh ngón chân chụm vào với nhau, bàn chân trần trụi đạp lên trên sàn nhà lạnh lẽo, đáng thương hề hề mà vừa muốn mở miệng lại là một đạo sấm vang lên, cậu cả kinh trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Giang Bằng.
Trong mắt hàm chứa nước mắt mềm mại nói: “Em sợ, anh ơi, em đêm nay có thể cùng anh cùng nhau ngủ hay không?”
“Nếu như làm phiền đến anh, em cũng có thể ngủ trên sàn nhà.” Cậu sụt sịt cái mũi nhuyễn thanh nói, có vẻ càng thêm đáng thương.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Giang Bằng nhìn thỏ con thân hình nhỏ xinh sợ hãi kinh động trước mắt, không có lý do gì để cự tuyệt.
Hắn lộ ra vẻ mỉm cười một cái không dấu vết: “Có thể, cùng tôi ngủ chung trên giường đi.”
Diệp Lan Tinh cũng không nghĩ tới dễ dàng như vậy mà đã đồng ý, vừa mừng vừa sợ mà buông lỏng Giang Bằng ra, lau sạch nước mắt ôm gối đầu hướng trong phòng đi.
“Cùng tôi đắp chung một cái chăn có thể chứ?” Giang Bằng chậm rãi đi qua, lấy tư thái thợ săn nhìn thỏ con chậm rãi đi vào bẫy rập.
“Đương nhiên có thể!” Diệp Lan Tinh không dám rước thêm phiền toái, ngay lập tức gật đầu.
Mệt mỏi nằm lên giường, Diệp Lan Tinh hơi hơi cuộn thân mình, bộ dáng tư thái bảo hộ nằm nghiêng xuống dưới, cậu là đưa lưng về phía Giang Bằng.
Sau lưng truyền đến âm thanh rất nhỏ, theo sau đó là nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng mùi mộc hương nhàn nhạt trên người nam nhân, Diệp Lan Tinh nghe được Giang Bằng nói: “Ngủ đi.”
Thanh âm dựa vào có chút gần, Diệp Lan Tinh nửa khuôn mặt nhỏ chôn vùi ở trong chăn, nhịn không được đỏ mặt lên.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức rất nhanh có điểm mơ hồ, thân thể cũng thả lỏng, nhịn không được điều chỉnh tư thế ngủ, chỉ ăn mặc qυầи ɭóŧ nhỏ nên mông tròn theo bản năng vặn vẹo cọ về phía sau.
Mông nhỏ lại cọ tới cọ lui rồi dừng lại ở một địa phương ấm áp.
Đầu óc Diệp Lan Tinh có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không biết chuyển đi đâu, lại cùng đi lên dùng mông thịt mềm mại đè xuống điểm này, tựa như là dán chặt chẽ đi.
Có chút thoải mái.
Mông nhỏ kiều diễm của Diệp Lan Tinh lại cọ hai cái, bên ngoài đột nhiên nổ vang một tiếng sấm sét, cậu bừng tỉnh trợn mắt, mới ý thức được thứ chính mình vừa mới cọ chính là mảnh vải bao vây côn ŧᏂịŧ của đại ca.
Mặt đẹp trắng nõn đỏ lên, cả người Diệp Lan Tinh đều thấy ngượng ngùng, nhưng mà lại không dám nhúc nhích.
“Anh, anh ngủ rồi sao?” Cậu sợ hãi mà mở miệng hỏi.
Ba giây sau cũng không có tiếng trả lời, Diệp Lan Tinh tưởng Giang Bằng hẳn là ngủ rồi, rốt cuộc ngày thường vội vàng công tác, hẳn là rất mệt.
Cậu lúc này mới hơi thả lỏng một chút, nhưng khi thả lỏng, lại cùng mông nhỏ dán sát côn ŧᏂịŧ lại hướng tới chỗ hoa tâm chọc.
Gắt gao ngăn chặn chỗ mông thịt cậu mềm mại ao hãm, mà côn ŧᏂịŧ giống như cũng ngạnh, để đến địa phương vừa ngứa vừa thoải mái.
Chính là bị độ ấm nóng rực như vậy chống lên chỗ mẫn cảm, cậu cảm giác được phía dưới chính mình bắt đầu nổi lên ướŧ áŧ, huyệt khẩu chậm rãi có chút dịch nhầy chảy ra, mà âm đế cũng có chút ngo ngoe rục rịch, phình phình mà nhảy lên.
Thân thể cậu vốn dĩ là mẫn cảm đến không chịu được, tiểu hoa huyệt bị người chạm vào là có thể cao trào, mấy ngày nay lại bị nhị ca cùng tam ca liên tiếp dùng côn ŧᏂịŧ cùng miệng hảo hảo yêu thương một phen.
Mới nếm thử qua tìиɧ ɖu͙© thân thể càng là thực tủy biết vị, có đôi khi buổi tối cậu mộng xuân cũng sẽ bị các anh trai liếʍ huyệt đến triều xuy.
Nhưng Diệp Lan Tinh cũng không dám tin tưởng chính mình cư nhiên dâʍ đãиɠ như vậy, mông nhỏ chủ động cọ côn ŧᏂịŧ cũng tính, tự nhiên là còn ở trên giường đại ca ướt.
Bởi vì cảm thấy xấu hổ, tiểu huyệt ngược lại chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ ấm áp, dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp không tiếng động mà chảy xuống qυầи ɭóŧ.
‘A…… Sao lại có thể……’
Diệp Lan Tinh xấu hổ đến muốn khóc lên, nhưng mà tiểu huyệt gần như càng thêm có du͙© vọиɠ, huyệt khẩu cơ khát hơi đóng mở, mang theo tao vị da^ʍ thuỷ không ngừng phun ra. Thậm chí còn đem phần đũng vải dệt qυầи ɭóŧ phun ra nuốt vào tẩm ướt.
Vải dệt ma sát huyệt cảm giác càng thêm không dễ chịu, chân tâm trở nên ướt nhép dính nhớp.
Con mắt Diệp Lan Tinh đỏ lên lặng lẽ khép lại chân, lại không gãi ngứa được, hoa huyệt tê tê dại dại mà khát vọng thêm nhiều âu yếm.
Thiếu niên ngây ngô vẫn là thắng không nổi du͙© vọиɠ khó nhịn, Diệp Lan Tinh hơi cong cơ thể, lông mi ướt đẫm run rẩy, ở giữa vặn vẹo mông nhỏ một chút đem hoa huyệt ngồi ở trên.
Tay nhỏ trắng nõn tinh xảo chậm rì rì duỗi xuống sờ một chút, theo qυầи ɭóŧ ấn vào, quả nhiên sờ đến một hồ xuân thủy, tiểu huyệt ướt đẫm.
Gương mặt Diệp Lan Tinh đỏ bừng, trong mắt phiếm thủy quang, ngón tay e lệ mà vuốt hai mảnh môi âʍ ɦộ bao vây lấy tiểu âm đế hồng nhạt, chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng vào, âm đế liền mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại.
Dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt khẩu chảy ra, làm ướt đầu ngón tay, ngược lại là bôi trơn giúp cậu vuốt ve.
“Ân……” Diệp Lan Tinh liều mạng chịu đựng mới không có tiết ra tiếng rêи ɾỉ, cậu muốn nó kết thúc thật nhanh, hai ngón tay càng thêm nhanh chóng mà vuốt ve âm đế, tiểu thịt đậu bị xoa nắn rồi niết bẹp, cọ xát ra màu sắc hồng nhuận, huyệt khẩu ấm áp chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ cơ hồ sắp thành tiểu vũng nước.
Còn muốn nhanh nhanh một chút, Diệp Lan Tinh âm thanh thở phì phò, không hề ngưng lại mà tiếp tục vuốt ve nhục huyệt.
Mông nhỏ cũng thường đυ.ng phải côn ŧᏂịŧ, cảm giác nóng rực kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mặt cậu nóng lên.
Mà liền ở thời điểm cậu sắp chịu không nổi, phía sau lại đột nhiên truyền đến cực đại âm thanh vang lên, như là tiếng quần vải bị cởi ra.
Tiếp theo liền có một cây côn ŧᏂịŧ càng thêm nóng rực cứng rắn để ở trước huyệt khẩu của cậu, lần này không có mảnh vải trở ngại, cảm giác của côn ŧᏂịŧ càng rõ ràng hơn.
Diệp Lan Tinh cả người ngay tức khắc cứng đờ, cậu con chưa kịp quay đầu lại đã bị một con bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng ở eo nhỏ của cậu tô màu sắc tình vuốt ve, mà một cái tay khác lại trực tiếp sờ lên âm huyệt. Ngón tay chọc rớt tiểu qυầи ɭóŧ, cởϊ qυầи đến chân liền trực tiếp theo da^ʍ thuỷ ướt nhẹp cắm vào tiểu huyệt.
“Ân a……a Không cần……” Diệp Lan Tinh khắc chế không được mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều, không nghĩ tới Giang Bằng cư nhiên còn không ngủ, lại đem ngón tay của hắn cắm vào tiểu huyệt của cậu.
Tự an ủi bị phát hiện làm cậu cảm thấy xấu hổ nhịn không được mà rơi nước mắt.
Càng làm cậu cảm thấy xấu hổ thêm chính là, Giang Bằng dùng ngón tay cợt nhả mà giã vài cái sau tiểu huyệt. Chính cậu cư nhiên cứ như vậy run rẩy mà cao trào, huyệt phun ra dịch tất cả đều dính vào ngón tay Giang Bằng.
“Ân… hức….hức không cần……Anh đừng… Ha a……” Diệp Lan Tinh mang theo khóc nức nở mềm mại ra tiếng ngăn cản, rồi lại bị hai ngón tay nhét vào nhục huyệt hung hăng đỉnh lộng lên.
Thanh âm ngọt lịm như một làn điệu, tao điểm bị nhẹ nhàng mà bị nghiền nát, đâm chọc đến dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu loạn chảy ra.
“Vì cái gì không cần? Rõ ràng là dâʍ đãиɠ đến nỗi tự dùng tay của mình sờ lên tao huyệt, tôi giúp em không phải càng thoải mái hơn sao?”
Giang Bằng bị tiếng rêи ɾỉ ngọt nị của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến càng có du͙© vọиɠ, ngón tay ra vào cắm tiểu nộn huyệt, huyệt khẩu đều bị chọc đến nổi sắc đỏ lên.
“Thoải mái sao? Có phải so chính em sờ thoải mái hơn nhiều hay không? Tiểu tao huyệt như vậy mà cắn ngón tay của tôi này.”
Diệp Lan Tinh bị cắm đến cả người khô nóng, thân thể đều mềm nhũn thành một bãi nước nhỏ, hai chân vô lực mà căng chặt, khó nhịn mà cậu xoay người che đôi mắt khóc thút thít: “Ân…… A a thật thoải mái…… Ha a….anh, không, không thể……”
Huyệt nhỏ bị ngón tay thọc vào rút ra tốc độ dần dần nhanh hơn, bên ngoài lại thêm một tiếng sấm sét, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Diệp Lan Tinh trực tiếp gia tăng hai chân.
Tiểu huyệt gắt gao co rút lại rồi một lần nữa cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhép nóng rực tưới trên giường cùng ngón tay của Giang Bằng, mùi hương da^ʍ mĩ nhàn nhạt ở trong không khí chậm rãi khuếch tán.
Cả người cậu đều thất thần, khóe mắt rơi xuống vài giọt nước mắt.
Hạ thân đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt đến rối tinh rối mù, huyệt khẩu như là bị chơi hỏng rồi biến thành hình ảnh da^ʍ mĩ.
Chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng treo ở chân trong cũng bị phun ướt đẫm, vải nhỏ biến thành nửa trong suốt, cơ thể nhỏ nhắn của thiếu niên bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến đáng thương cực kỳ.
Giang Bằng động tác mềm nhẹ mà giúp Diệp Lan Tinh lau nước mắt, đem hai cái đầu gối gấp lên, giúp Diệp Lan Tinh chậm rãi nằm lên.
Lại giơ tay giữ lấy chân cậu, mạnh mẽ tách hai chân trắng tuyết mịn màng ra, cúi người ưỡn lên, du͙© vọиɠ nóng rực lập tức để trên hoa huyệt vừa mới bị yêu thương qua.
Kế tiếp muốn phát sinh chuyện gì đã phi thường rõ ràng, Diệp Lan Tinh vô lực mà nhìn Giang Bằng, trong mắt hàm chứa nước mắt âm thanh yêu kiều mềm mại mà xin tha:
“Không cần……Anh…nhẹ một chút……” Cậu biết chính mình sẽ trốn không được.
“Ngoan.”
Giang Bằng nâng mông nhỏ trắng nõn của thiếu niên lên, dươиɠ ѵậŧ nóng rực dưới thân hắn đang cố gắng gượng đã sớm không kiềm chế được.
Không cậu đợi do dự mà hắn trực tiếp thọc vào huyệt khẩu đỏ tươi nhiều nước, phát ra tiếng nước lép nhép nhớp nháp.
Cơ khát đã lâu, côn ŧᏂịŧ lớn bị huyệt nhỏ cắn chặt, cắn đến mức da đầu Giang Bằng cũng có chút tê dại.
“Thật dâʍ đãиɠ.”
Dươиɠ ѵậŧ thô tráng đã bắt đầu ở huyệt đạo non mềm thọc vào rút ra, động tác kịch liệt mà nhanh chóng.
Hai túi trứng không ngừng đánh vào da thịt non mềm trắng nõn của Diệp Lan Tinh, phát ra âm thanh bạch bạch vang dội.
Côn ŧᏂịŧ lớn làm càng hăng say, Giang Bằng ưỡn eo, đôi mắt đỏ ngầu không có kiềm chế cái gì mà thao lộng tao huyệt.
“A….a….ưm…..đâm tới rồi, ha a… nhanh quá…… Anh….chậm một chút…… Ha a……” Theo những cú thúc mãnh liệt, Diệp Lan Tinh cũng rêи ɾỉ càng thêm kiều khí, phóng đãng hơn, hốc mắt câu lấy một mảnh mê người.
Đôi mắt ướt đẫm liếc nhìn chằm chằm vào Giang Bằng, giống như là tiểu hồ ly câu dẫn người.
Cơ thể nhỏ xinh của cậu bị làm đến ngực ưỡn công lên, huyệt nhỏ chảy nước càng thêm nhiều, quả thực giống như là muốn cậu mất khống chế.
Côn ŧᏂịŧ lớn còn cắm ở tiểu huyệt của cậu chín nông một sâu mà thao lộng, cự vật thô tráng nóng bỏng nghiền nát điểm G, mỗi một lần bạch bạch đều đâm đến chỗ sâu nhất.
“Thỏ con dâʍ đãиɠ.”
Giang Bằng cười nhẹ một tiếng, một bên thao lộng làm huyệt nhỏ tiết dâʍ ɖị©ɧ bắn ra bốn phía, một bên đem Diệp Lan Tinh kéo tới, dùng tư thế bế trẻ con đi tiểu dẫn tới bên hắn, bàn tay nắm lấy cặp chân thon thả của thiếu niên, côn ŧᏂịŧ lớn còn ở trong huyệt nhỏ nhanh chóng đâm chọc, ở bên trong động huyệt tinh tế mà nghiền nát hoa tâm.
“A....không cần…ân…..a”
Cảm thấy tư thế này quá xấu hổ làm Diệp Lan Tinh gấp đến độ muốn bật khóc, cậu thở dốc rêи ɾỉ, tiểu côn ŧᏂịŧ cũng đứng thẳng lên, ở trong không trung bị thao đến vung vẩy, chỗ mắt ngựa cũng chảy ra một dòng chất lỏng.
Dươиɠ ѵậŧ cọ sát chỗ nhô lên trong hoa huyệt mẫn cảm, từng đợt run rẩy kɧoáı ©ảʍ từ huyệt khẩu đánh úp lại, tiểu huyệt bị làm đến tê mỏi, da^ʍ thuỷ từ giao hợp chỗ nhỏ giọt xuống.
Diệp Lan Tinh cong lưỡi hồng đỏ kiều suyễn, bất chợt thân thể căng chặt, cậu đáng thương hề hề mà bắt lấy tay Giang Bằng, nước mắt lưng tròng mà xin tha nói: “Anh, em....em muốn đi tiểu……”
Mà Giang Bằng lại chỉ hạ mi mắt, cố ý mà càng dùng thêm sức thao lộng lên, đại dươиɠ ѵậŧ lần này hoàn toàn không có kỹ xảo, chỉ là chống một cái lên hoa tâm mà đỉnh lộng, hắn còn ý xấu mà vươn tay bắt đầu loát động tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu, cố ý dùng móng tay mà quét qua đỉnh qυყ đầυ.
“Ngoan, vậy tè ra đi.”
“Ân....hức...không cần…hức…..Không thể…” Diệp Lan Tinh nghe được càng thêm giãy giụa, lại căn bản không sức lực mà chạy thoát, hai chỗ mẫn cảm yếu ớt đều bị hung hăng âu yếm.
Côn ŧᏂịŧ lớn dùng sức đâm chọc huyệt da^ʍ, thao cậu đến thất thần phóng đãng kêu lên: “A....ư không được ư…hức… Muốn tè ra…”
Diệp Lan Tinh vô lực mà xụi lơ xuống, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, theo hoa huyệt bị thao tới cao trào. Tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy mà cũng bắn ra nướ© ŧıểυ loãng, đại côn ŧᏂịŧ còn chống trên hoa huyệt đang tiết dâʍ ŧᏂủy̠ mà lao tới, vừa cao trào xong một đợt lại tiếp tục thêm một đợt nữa.
“A....làm sao lại có thể tiểu ở chỗ này được....Hức…..hức”
Hạ thân Diệp Lan Tinh rối tinh rối mù, trên mặt cậu tràn đầy cảm xúc mịt mờ mà thấy long lanh ánh nước, chẳng sợ bị thao bắn nướ© ŧıểυ cũng chỉ có thể bị đại ca ấn trong lòng ngực tiếp tục cao trào.
[Bị liếʍ huyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tỉnh dậy, tam công tử* ra trận, trước sau huyệt đều bị đại dươиɠ ѵậŧ thao ra nước.]
Tam công tử ở đây là cả ba người nha, không phải một mình anh Lễ đâu mn ạ :)))
“Ân ư…… Ách……ha”
Diệp Lan Tinh trong giấc mộng khẽ cau mày, ngủ thật sự không yên ổn, lần này mộng xuân gần như phá lệ rõ ràng cũng phá lệ chân thật.
Cậu rõ ràng cảm giác được tựa như có người cởϊ qυầи lót của cậu xuống, khoang miệng ấm áp bao bọc lấy hoa huyệt. Dùng đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại mạnh mẽ liếʍ láp âm đế, phác hoạ theo hình dáng khe thịt, từng chút một đâm chọc tiểu huyệt phá lệ tê dại, còn sẽ thường thường mà nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ âm đế của cậu.