“Nha, sao lại không cẩn thận như vậy , chảy máu rồi.”
Mẫu thân Hoa Tư thấy thế, vội là duỗi tay tới, cầm lấy tay nữ nhi, quan tâm lại không nhẫn tâm nói ra lời trách móc nặng nề.
Chỉ là trong lòng Tương Tư đang rất hỗn loạn, cũng không thèm để ý đầu ngón tay chảy máu, này chỉ cảm thấy ở nơi nào đó trong lòng rất đau.
Trong một tháng này, chỉ mỗi khi nhớ tới Tiêu Chính Bình, tâm đau nhói cũng vô cùng hối hận.
Sao lại có thể không đau? Lúc đó tính tình nàng bướng bỉnh, truy đuổi theo người ta một năm, nhưng hắn chưa bao giờ thích nàng, nhưng nàng cũng không vì vậy mà bỏ cuộc, dùng hết lực thích hắn.
Không biết trong lòng hắn có thương nàng không, nhưng nàng đã trở về mấy ngày, vẫn giữ thói quen ngày ngày đứng ở dưới hiên, nhìn về phía bên ngoài phương xa, nhón chân mong chờ, chờ hắn cưỡi ngựa đón nàng trở về.
Tương Tư yêu hắn quá khổ, cũng từng nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy.
Nhưng mà từ lúc bắt đầu, Tiêu Chính Bình đã nói rất rõ ràng với nàng, hắn cả đời lưu lạc giang hồ, chưa bao giờ nghĩ tới thành gia lập thất, thanh bần tự tại sinh hoạt, đảm đương không nổi tiểu thư kiều quý như nàng .
Nàng cũng không để ý cái này, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, một năm trước, thừa dịp đại ca Nhung Vu dùng toàn lực bình định Lưu Diễm Cung , đuổi theo Tiêu Chính Bình đi lưu lạc giang hồ.
Cho đến tháng trước, Tiêu Chính Bình cứu về một nữ tử, lại phát hiện thân phận chân chính của nàng ta là mật báo của Lưu Diễm Cung, đại ca Nhung Vu nổi giận đùng đùng một đường gϊếŧ đến, đại chiến cùng Tiêu Chính Bình, đem nàng mang trở về.
Kỳ thật, Tương Tư cũng muốn trở về, bởi vì thích Tiêu Chính Bình, quá khổ, đặc biệt là Tiêu Chính Bình lại còn thích nữ tử mà hắn cứu về, mỗi ngày Tương Tư giống như đang ngâm mình trong nước đắng .
Đại ca tới đón nàng, nàng kỳ thật rất vui mừng.
Nhưng nàng đã trở lại, lại không dám đi gặp đại ca, không dám nhìn thẳng vào dáng vẻ của đại ca, không dám nghe thanh âm đại ca nói chuyện, nàng biết rõ mình rất có lỗi với đại ca, cũng rất có lỗi với Lưu Diễm Cung, hắn ở bên ngoài đánh gϊếŧ lui địch, nàng lại phản bội hắn, chạy đến bên ngoài theo đuổi nam nhân khác
Nhung Vu vẫn luôn giận nàng.
Bởi vì Nhung Vu đối với nàng quá dung túng, vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, nàng cũng chưa bao giờ thấy dáng vẻ lạnh băng phẫn nộ như vậy của hắn .
Đôi mắt kia đã từng luôn hàm chứa ôn nhu sủng nịch mà nhìn nàng , hiện tại vừa thấy nàng, trong đó chỉ là lạnh băng, cùng nồng đậm bi thương.
Nàng làm đại ca thương tâm.
Hiện giờ quan hệ huynh muội hai người lạnh băng như vậy , sao nàng dám vác mặt đến trước mặt Nhung Vu , thay mẫu thân cầu tình?
Hiện giờ mẫu thân đã đến cầu tới trước mặt nàng rồi , nàng cũng thương tiếc mẫu thân, phu nhân trong Lưu Diễm Cung này thật nhiều, cung chủ lại chỉ có một, mẫu thân muốn gặp mặt phụ thân một lần, không đi chút lối tắt, sợ là đến khi phụ thân chết, cũng không được thấy mặt.
Nhưng Tương Tư sao dám đến gặp đại ca? Hắn đối với nàng...... Tức giận cùng thất vọng như vậy, nàng không thể đi gặp, cũng không muốn gặp.
Nghĩ tới điều này, Tương Tư đem đầu quay đi, nhắm mắt, biểu tình trên mặt mang theo chút thống khổ , nói với mẫu thân :
“Mẫu thân bỏ cuộc đi thôi, nếu gặp ca ca, ta tự đi thay mẫu thân cầu ân điển, chỉ là ca ca có đáp ứng không ứng, nữ nhi cũng không dám nói.”
Hoa Tư nghe xong, trên mặt diễm lệ lại lộ ra vui vẻ, dặn dò Tương Tư vài câu, tràn đầy chờ mong đứng dậy rời đi.
Mẫu thân vừa đi, thân mình Tương Tư cũng mềm nhũn, lòng nàng rồi như tơ, lạnh lẽo như trận tuyến đang rơi xuống đất kia, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi cũng không biết nên làm thế nào , dù bây giờ nàng thành tâm thành ý muốn nhận lỗi thì Nhung Vu cũng sẽ lạnh như băng mà nhìn nàng thôi.
Cứ nghĩ như vậy , nằm xuống gối mềm mại, trong lòng thầm nghĩ nên làm gì để qua hệ huynh muội của hai người hòa hoãn lại một chút, thân mình không chút sứt mẻ, nhưng tâm cũng nát rồi, hốc mắt phiếm hồng.
Các cung không đốt đèn, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng ảm đạm, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng tim đập của nàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~