Lưu Diễm Cung là một cung điện l*иg lộng rộng lớn, trong đó một tòa tiểu điện, lại một tiểu lâu, trung lâu lại có tiểu nội các.
Một phu nhân dù đã 30 tuổi, nhưng vẫn còn phong vận nữ tử , trong tay cầm một cái quạt tròn tinh xảo, ngồi trên ghế bên giường Bát Bảo , nhìn tiểu cô nương ngồi trên giường thở dài:
“Đại ca con thường ngày rất thương con, cung chủ bệnh nặng, cũng không biết còn có cơ hội thấy được mặt của mẫu tử chúng ta hay không , Tương Tư, mẫu thân cũng không phải là đang bức con, ngày xưa con cũng cần mẫn đi đến chỗ của thiếu cung chủ , bây giờ con chỉ cần thay mẫu thân nói chút tình, mẫu thân chỉ muốn ở bên cạnh phụ thân con trước khi mất......”
Nàng chưa đem lời nói cho hết , liền cầm lấy khăn tay trong tay, giơ lên lau nước mắt.
Nữ tử ngồi trên giường , chẳng qua mới mười sáu tuổi, tóc dài búi tóc kiểu thiếu nữ , trong tay cầm kim chỉ, ngơ ngẩn nhìn ti lụa muốn đâm xuống một châm nhưng đến bây giờ vẫn chưa động .
Nghe nói mẫu thân nói như vậy, Tương Tư từ từ thở dài, mày hơi chau, nói:
“Mẫu thân sao lại nói như vậy, mấy năm nay, cha bị người ta hạ độc thủ, bên ngoài Lưu Diễm Cung , toàn dựa vào đại ca để chống đỡ cục diện, nữ nhi cùng với đại ca ngày xưa đúng là quan hệ rất thân thuộc, nhưng đã qua nhiều năm, mẫu thân cũng thấy, con tự mình làm ra chuyện sai lầm như vậy , đại ca cũng từ từ xa cách với nữ nhi,đến bây giờ vẫn chưa từng thân cận như lúc xưa.”
“Sao lại không thân cận, thiếu cung chủ tuy rằng đi ra ngoài hai năm, nhưng phàm là gặp được cái đồ vật hiếm lạ gì bên ngoài , đều là đưa tới nơi này của con trước, tuy nói, con gạt hắn trốn đi, nhưng, nhưng rốt cuộc hắn vẫn đưa con trở về, thân ca ca nhà mình , có thể cùng con xa lạ đến mức nào, Tương Tư,con coi như là đáng thương mẫu thân, mẫu thân, thật sự rất mong nhớ cha con.”
Hoa Tư khóc đến hai mắt đẫm lệ, thân phận của nàng trong Lưu Diễm Cung này bất quá cũng chỉ là một trong rất nhiều nữ nhân của cung chủ.
Năm vừa rồi, bởi vì thiếu cung chủ thương tiếc muội muội Tương Tư, Hoa Tư mới có cơ hội cùng cung chủ gặp mặt nhiều hơn, mấy năm nay, chủ nhân của cung bị trọng thương, thân thể ngày càng sa sút, không những Hoa Tư không được thấy mặt cung chủ , mà những phu nhân khác cũng không được thấy.
Chính thê của cung chủ chỉ sinh một con trai độc nhất là Nhung Vu, mấy năm nay, người giang hồ thừa dịp cung chủ Lưu Diễm Cung bị trọng thương , nhiều lần tới cửa sinh sự, đều là do thiếu cung chủ Nhung Vu lãnh Lưu Diễm Cung giải quyết, chủ trì đánh lui địch từ bên ngoài .
Hắn đã hai năm chưa hồi cung ,vào ngày trăng tròn, Nhung Vu một đường đánh cho Tiêu Chính Bình phải bỏ chạy , đúng chính là cái người đã trói thứ muội của hắn ép nàng phải tái ngoại không trở về Lưu Diễm Cung. Chính là nhân vật cao thủ đệ nhất Tiêu Chính Bình trên bản xếp hạng cao thủ Bách Hiểu Sinh,chuyện này đã làm oanh động toàn bộ võ lâm.
Người giang hồ đều nói, võ công thiếu cung chủ Lưu Diễm Cung còn cao hơn cung chủ, Lưu Diễm Cung có người kế tục, không sợ phải bị khinh thường.
Kể từ đó, địa vị Lưu Diễm Cung mới tạm ổn, những tiểu môn phái lén lút muốn quấy phá, biến mất không ít, thiên hạ đại định, ngày hôm trước Nhung Vu đã trở về trong cung.
Mang theo cái tên Tiêu Chính Bình trên danh nghĩa là cố ý bắt trói muội muội hắn, ép nàng đi cùng mình tái ngoại, thực tế là nàng trộm chạy đi tái ngoại với hắn. Nhưng dù sao cũng đã được huynh trưởng đón về .
Đã nhiều ngày, phu nhân của các điện , đều đã nói tiểu thư cùng thiếu gia dưới gối đi gặp Nhung Vu.
Thứ nhất là vì nịnh hót vị cung chủ tuổi trẻ tài cao trong tương lai , thứ hai, cung chủ đã hai năm chưa từng triệu kiến các nàng , nếu thân thể cung chủ đã không quá suy yếu, nên an bài hậu sự thế nào , tính toán sớm một chút cũng tốt.
Tương Tư ngồi ở trên giường, cúi đầu không phát ra tiếng, bên tai lại nghe mẫu thân khóc nức nở, trong lòng nàng cũng phiền muộn, đầu ngón tay cầm kim hướng lên lụa khăn đâm lung tung , không cẩn thận, đâm lên tay của mình.
Một giọt máu lớn bằng hạt đậu từ đầu ngón tay chảy ra , nhỏ giọt ở trên lụa khăn màu trắng.