Tháng trước Tương Tư bị ca ca tìm được, từ bên ngoài mang về, ngày hôm trước vừa về đến Lưu Diễm Cung.
Dọc theo đường đi, bộ dáng hắn bây giờ thay đổi như thế nào, tính tình còn ôn hòa dễ thân như hai năm trước hay không , hay cũng trở nên sát phạt như bên ngoài , tâm tình lại thay đổi thành cứng nhắc lạnh lẽo, Tương Tư chưa từng một lần dám đi xác nhận.
Một mực làm như cái gì cũng không biết.
Mấy ngày này, trong lòng nàng như có một đoàn binh mã chạy loạn, thậm chí cũng đã quên phải đến thăm ca ca nàng.
Nàng biết hắn tức giận, tuy rằng ngoài miệng ca ca không nói, nhưng hắn không hề cùng nàng nói chuyện,nhìn vào mắt của nàng cũng đã không có ôn nhu cùng sủng ái như ngày xưa, bởi vì tâm tình nàng cũng không tốt, nên càng không có chủ động đi tìm ca ca nói chuyện.
Hai người liền cứ trầm mặc như vậy , từng bước trở về Lưu Diễm Cung.
Tương Tư nghĩ, lúc này hỏng rồi, ca ca sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho nàng, vì thế trong lòng nàng càng thêm buồn khổ, trong lòng là một ngàn lần, một vạn lần hận chính mình, thật sự không nên chọc ca ca tức giận như vậy.
Nàng thực sự rất hối hận, đi theo Tiêu Chính Bình chạy ra ngoài lưu lạc giang hồ,nhưng lại không biết nên xin lỗi đại ca thế nào , thậm chí nàng cũng không dám khẳng định, nàng xin lỗi đại ca, hắn còn có thể đối xử với nàng giống như lúc trước hay không, đối với sai phạm , tất cả đều dung túng bỏ qua.
Sau khi trở về một vài ngày, vết thương của nàng tái phát, càng không muốn kinh động đến đại ca, chọc hắn càng tức giận, cho dù mẫu thân truyền lời muốn gặp nàng , cũng liền vội vàng lấy cớ 《 Bách Hoa Ấn 》 đã đến lúc đột phá cảnh giới, cần bế quan .
Không dám thấy bất cứ kẻ nào trong Lưu Diễm Cung này , bởi vì thật sự không còn mặt mũi.
Nàng khổ không thể nói, tâm càng khổ hơn, tâm tư không tịnh, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, một ngụm tâm huyết dâng lên tận cổ họng, ghé vào đầu giường, chỉ “Phốc” một tiếng, đem máu nôn ra .
“Tẩu hỏa nhập ma, không phải lừa người.”
Tương Tư lầm bầm lầu bầu, trong lòng bi thống, sắc mặt càng thêm trắng như ngọc bạch, cầm khăn tay nhẹ nhàng ấn ấn tơ máu ở khóe miệng, cũng mặc kệ bản thân bị thương, chỉ đứng dậy, nắm làn váy, liền đi xuống giường ra ngoài.
Ngoài lâu, xuyên qua hành lang, tới chính sảnh , nghe bên trong vang lên một tiếng vang thanh thúy do vật gì đó rơi xuống đất, Tiểu Đào hầu hạ bên người Tương Tư , liền vội vàng trách mắng:
“Ngươi muốn tìm đường chết sao, đây là cây quạt mà tiểu thư yêu thích nhất , nàng ngày thường đều không cho chúng ta động vào.”
Trong phòng, truyền đến thanh âm một người nữ tì ủy khuất , chỉ nói:
“Trong lâu nhiều bảo phiến như vậy , chúng ta ngày thường cũng làm rơi không ít lần, bây giờ chẳng qua chỉ là một cái quạt trúc, chỉ rơi xuống đất mà thôi, Tiểu Đào tỷ tỷ sao lại tức giận như vậy?”
“Ngươi, ngươi còn nói lý, tiểu thư đã nói qua có một vào thứ không được phép động vào, thừa dịp tiểu thư không có ở trong cung, ngày thường không biết ngươi đã chạm qua bao nhiêu lần, ngươi thấy tiểu thư không ở đây, tự chủ trương, nếu để tiểu thư biết, cả ta cũng sẽ bị phạt theo ngươi.”
Trong giọng nói của Tiểu Đào có chút tức giận, tỳ nữ Tương Tư cầm quạt tròn bằng trúc trong tay , dùng tay áo lau khô vết bẩn trên mặt, lại hướng tới tỳ nữ động tay động chân kia nói:
“Ngươi mau đi lãnh phạt , Tương Tư Lâu không tiếp nhận loại tỳ nữ như ngươi, tiểu thư đã bế quan vài ngày, thiếu cung chủ tới hỏi qua vài lần, hôm nay Hoa phu nhân lại đến thăm, sợ là sắp xuất quan rồi.”
Trên mặt tỳ nữ kia biểu hiện không muốn, ai cũng biết tiểu thư Tương Tư rất được thiếu cung chủ sủng ái, nhưng nàng lại dám làm ra chuyện cùng nam nhân khác chạy trốn, như vậy còn không biết xấu hổ, thiếu cung chủ sau này còn sủng nàng sao? Chẳng qua cô ta chỉ là rơi một cây quạt không đáng giá , chuyện có thể oanh động đến bao nhiêu cơ chứ ?
Ở gian bên cạnh, thấy màn đêm đã buông xuống, đèn hành lang trong cung đình sáng bừng trong gió , Tương Tư đứng đầu gió, mặc một thân váy hồng nhạt , sắc mặt tái nhợt đứng ở trong bóng đêm, tơ lụa bị gió thổi tung bay.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~