Ngôn Lăng Nhi nằm ở trên giường lúc này mới run nhè nhẹ lông mi, nhỏ giọng trả lời:
“Có lẽ là do ta tự mình ngã xuống nước, đại......”
Nàng theo ký ức,quen miệng tính gọi một tiếng “Đại ca”, hai tròng bỗng nhiên lại ướt nóng nước mắt . 6 năm này, cùng đại ca phát sinh đủ loại chi gian, chỉ cảm thấy hổ thẹn khó làm, tim đau như cắt, hận không thể đâm đầu vào tường chết đi.
Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, bị lòng bàn tay ấm áp của Ngôn Thiếu Khanh lau đi, lòng bàn tay hắn có rất nhiều vết chai do mấy năm nay chinh chiến sát phạt lưu lại.
Nghe Ngôn Thiếu Khanh thở dài:
“Nếu tự mình ngã xuống nước, vậy nàng khóc ủy khuất như vậy làm gì?”
Khi nói chuyện, liền có đại phu cõng tráp dược đi vào nội gian, nha đầu sớm đã đem một tầng trướng màn trước giường buông xuống, lại có tiểu nha đầu bên người hầu hạ Ngôn Lăng Nhi, đem tay Lăng phu nhân thỉnh lại đây, lộ ra sau trướng màn, để những lang trung đó bắt mạch.
Ngôn Thiếu Khanh vẫn luôn ngồi ở mép giường bồi nàng, một đôi con ngươi hẹp dài , thần sắc đều là thương tiếc.
Thấy Lăng nhi quay đầu đi chỗ khác, mặt chỉ hướng tới giường đệm bên trong, bộ dáng không chịu nhìn hắn , trong lòng Ngôn Thiếu Khanh biết có điều nghi vấn dị thường, lại bất động thanh sắc.
Hắn duỗi tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ non mịn của Lăng nhi , lòng bàn tay nhẹ xoa khóe mắt nàng, dỗ nàng nói chuyện:
“Nữ nhân kia , ta đã sai người đánh một trăm bản tử, đánh xong sau liền đưa đến thôn trang sung quân , nàng chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ nhiều như vậy,những chuyện khác, phu quân thay nàng giải quyết.”
“Một trăm bản tử, sợ là sẽ không còn mạng đi.”
Ngôn Lăng Nhi nghe vậy, rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại, nhìn đại ca ruột thịt trước mặt tự xưng là phu quân của nàng, nhất thời bi thương lại kéo đến, một chuỗi nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống.
Trước hôm nay vẫn là phu thê ân ái, hai người hàng ngày có thể nói là đường mật ngọt ngào, ân ái lưu luyến, chỉ là nàng rơi xuống nước một chuyến , phu quân liền biến thành ca ca ruột thịt, điều này làm sao có thể không làm cho Ngôn Lăng Nhi bi thương?.
“Nếu có thể làm nàng không khóc nữa, ta thấy nàng ta không còn mạng, thì liền không còn mạng đi.”
Ngôn Thiếu Khanh cúi đầu, cái trán khẽ chạm vào cái trán của nàng, đó là cử chỉ muốn hôn lên cánh môi của nàng .
Lại bị Ngôn Lăng Nhi nghiêng đầu trốn đi, mặt mày anh tuấn Ngôn Thiếu Khanh hiện lên một tia kinh ngạc, nhấp môi, không lên tiếng nhìn nữ tử nằm nhu nhược ở trên giường .
Sau khi nàng mất đi ký ức, cũng chưa từng kháng cự bất cứ thân mật bào với hắn, hôm nay là làm sao vậy?
Đúng lúc vào lúc này, đại phu bên ngoài màn đã đem mạch xong rồi, chỉ nói:
“Lăng phu nhân cũng không có trở ngại gì lớn, thỉnh tướng quân yên tâm, chỉ là bị một chút kinh hách, lại rơi vào nước đúng ngày đại tuyết , có chút dấu hiệu phong hàn , cái này chờ chút nữa ta sẽ kê một phương thuốc, dược uống mấy ngày là được.”
“Làm phiền đại phu.”
Ngôn Thiếu Khanh ở trong màn nói, bảo nha đầu đi lấy bạc trả tiền khám bệnh, vài tên đại phu đều được thưởng mấy điếu tiền, sau đó đại phu được mời ra ngoài.
Lúc đó, trước cổng đại tuyết bay tán loạn trên không trung, tân phu nhân đã bị đánh đến mức hơi thở thoi thóp, máu dưới thân nhiễm lên tuyết màu trắng, nhưng chẳng qua chỉ mới 50 bản tử, cũng đã tắt thở.
Tin tức truyền vào nội viện, Ngôn Lăng Nhi đã bị Ngôn Thiếu Khanh đỡ ngồi dậy, đang uống một chén canh gừng, Ngôn Thiếu Khanh nghe nha đầu báo tin, chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
“Không oan uổng nàng ta.”
Hắn cũng không phải kẻ lạm sát người vô tội, nhưng cũng không phải loại người nhân từ nương tay, nếu là trong tay nắm chắc được chứng cứ vô cùng xác thực , gϊếŧ một hai mạng người, với hắn mà nói cũng là việc thường làm.
Sợ nội trạch hỗn loạn, lại sợ Lăng nhi trời sinh tính tình không thích tranh đoạt, gặp phải những ác phụ chịu khi dễ, những năm gần đây, Ngôn Thiếu Khanh cũng chưa từng nạp một người cơ thϊếp nào, hiện giờ lại trãi qua chuyện này, vẫn là lần đầu tiên Ngôn Lăng Nhi gặp phải, dù chưa phải quá mức nhưng cũng đủ làm Ngôn Thiếu Khanh tức giận .