Tuyết rơi phủ xuống đúng lúc phô ra một mảnh mênh mang màu trắng xóa của Bắc Cương .
Trong phủ Trấn Viễn đại tướng quân, có một bà tử toàn thân xuyên lăng la tơ lụa, từ trong nội trạch tiến ra bên ngoài, vội vàng tới cửa, chờ ở trước cổng giương giọng nói với nha hoàn bà tử, gã sai vặt :
“Tướng quân có lệnh. Lăng phu nhân rơi xuống nước, Tân phu nhân có hành vi thủ đoạn bỉ ổi, lệnh trượng đánh Tân phu nhân một trăm bản , nha hoàn tôi tớ của Tân phu nhân cũng bị phạt 30 trượng , sau đó bán ra ngoài.”
Tân phu nhân kia vừa mới qua cửa còn chưa được một ngày, ngay cả mặt tướng quân còn chưa từng thấy , mặc áo cưới màu đỏ, bị ấn ở trên nền tuyết sắc nhọn hô lên:
“Oan uổng a, oan uổng a tướng quân, Lăng phu nhân rơi xuống nước sao lại do thϊếp thân làm? Thϊếp thân chính là quý thϊếp do lão thái thái Ngôn gia ở Kim Lăng ban cho tướng quân, ngàn dặm xa xôi tới hầu hạ tướng quân, so với dã nữ nhân không biết từ chỗ nào chạy ra thì lai lịch đứng đắn hơn nhiều, tướng quân, tướng quân ngài không thể đánh thϊếp thân a ~~ a ~~ đừng đánh, đừng đánh ~~~”
Bản tử đánh lên da thịt vang lên thanh âm, Bắc cương khổ hàn, địa vực lại rất mở mang, nằm trên nền tuyết tiếng kêu thảm thiết của nàng ta có vẻ cực kỳ vang dội, từ ngoại môn thẳng tắp truyền vào nội môn.
Trong phòng được đốt địa long ấm áp dễ chịu , sàn nhà được hạ nhân lau sạch đến mức tỏa sáng, trên giường long phượng điêu khắc tinh tế, có một mỹ nhân mặc áo đơn màu trắng, người trên giường đắp một cái chăn gấm hơi mỏng, nhíu mày lại nghiêng người, lại nằm thẳng xuống dưới.
Sắc mặt nàng tái nhợt, tóc dài đen nhánh rối tung trên gối , càng hiện rõ lên đường nét khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo.
Thấy nàng khó chịu, lập tức có tiểu nha đầu đứng cạnh mang thau đồng tiến lên hỏi:
“Nãi nãi tỉnh? Đã khỏe hơn chưa ạ?”
Không đợi nhân nhi tôn quý trên giường đáp lại, nha đầu lập tức hướng ra phía ngoài gian hô:
“Tướng quân, nãi nãi tỉnh.”
Lập tức, liền có một đạo thân ảnh nhanh nhẹn , mang theo áo giáp phát ra trầm trọng lại thanh thúy, từ gian ngoài đi vào.
Ngôn Lăng Nhi nằm ở trên giường , lập tức nâng cánh tay mảnh khảnh lên , che khuất hai mắt của mình, trong lòng gian nan lại khổ sở, nàng thế nhưng lại không nghĩ gặp mặt nam nhân này.
“Lăng nhi?”
Thanh âm trầm ổn của nam nhan vang lên, hắn mặc một thân hắc giáp, là vừa từ quân doanh trở về, ngồi trước giường Ngôn Lăng Nhi, hỏi:
“Còn không thoải mái lắm không?”
Hắn vừa dứt lời , lại có nha hoàn đứng ở bên ngoài gian cung kính nói:
“Tướng quân, đại phu thành Tây, thành Đông, thành Nam, thành Bắc, mười hai người cùng nhau đến khám cho nãi nãi, đều là đại phu tốt nhất trong thành , đều đã đến đông đủ.”
“Để họ tiến vào.”
Ngôn Thiếu Khanh truyền lệnh, lại đưa tay xuống dưới, duỗi tay lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang che ở mắt của Ngôn Lăng Nhi xuống, cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng nửa khép, đuôi mắt đỏ lên, là khóc rồi, hắn ôn nhu nói:
“Trước để đại phu chẩn cho nàng, ủy khuất của nàng, vi phu thay nàng đòi lại .”
Ngôn gia Kim Lăng phong quang hơn trăm năm, những dơ bẩn ở nội trạch , thời điểm niên thiếu Ngôn Thiếu Khanh sớm đã xem được rất nhiều, 6 năm trước hắn rời nhà, hiện giờ đã là tướng quân trấn thủ Bắc Cương.
Mà nữ nhân bị đánh trượng ở bên ngoài kia , đúng là lão thái thái ở Kim Lăng , vì hắn đã qua tuổi hai mươi lăm, lại chậm chạp không cưới thê tử, chỉ có một người sủng thϊếp lai lịch không rõ , liền tự đưa ra chủ trương, ở Kim Lăng thế Ngôn Thiếu Khanh tuyển một người thϊếp thất, ngàn dặm xa xôi đưa đến trong phủ tướng quân.
Nhớ tới địa vị nữ tử này , Ngôn Thiếu Khanh liền cả giận nói:
“Trước khi nàng ta tới , ta liền hiểu được sẽ sinh ra chút sự tình, quả nhiên,nhưng chẳng qua chỉ mới một ngày , nàng liền xảy ra chuyện, nữ nhân này không lưu được.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~