Nói đến nữ nhân bị đánh chết này , thật sự là Ngôn Thiếu Khanh không có cách cự tuyệt, bởi vì lão thái thái của Ngôn phủ tuyển cho hắn một quý thϊếp, người đã xuất phát tin mới đến tay hắn .
Bởi vì sợ nàng ta gây ra tổn thương cho Lăng nhi , trước khi nàng ta còn chưa tới Bắc cương , Ngôn Thiếu Khanh liền nghiêm túc chỉnh đốn nội trạch, dạy người hầu phải coi chừng Lăng phu nhân.
Nữ nhân kia sai bảo hạ nhân,chuyện Lăng nhi bị đẩy rơi xuống nước, chỉ cần tra một chút, liền tra ra .
Ngôn Lăng Nhi nửa nằm trên gối suy sụp, nghe được đại ca hạ lệnh sát phạt quyết tuyệt như vậy, trong lòng tức khắc run lên ,tâm tư liền sinh ra chút khϊếp đảm.
Nàng lại nghĩ tới, lúc ở Kim Lăng, đại ca từ nhỏ tập võ, không bao lâu liền theo tổ phụ xuất nhập quân doanh, tất nhiên là dưỡng ra một thân uy vũ, hạ nhân trong gia trạch ai mà không sợ hắn?
Ngay cả Ngôn Lăng Nhi năm đó, thấy đại ca cũng khϊếp đảm giống như chuột thấy mèo.
Tuổi nàng càng lớn, hắn càng thêm quản nàng, gấp gáp nhìn chằm chằm nàng, đối xử với nàng cũng càng thêm nghiêm khắc, trưởng bối trong nhà chỉ nói, bọn họ tỷ muội đông đảo, nhưng chỉ có nàng cùng đại ca là con đích do phu nhân sinh ra, hắn quản nàng chặt hơn so với người khác , cũng coi như một loại thân thuộc.
Mà nay, huynh muội ruột thịt , sao lại thành quang cảnh thế này?
Trong lúc nhất thời, Ngôn Lăng Nhi lại nghĩ chuyện này, tâm như rơi tận vực sâu, khi uống canh gừng , một ngụm lại một ngụm nóng hổi uống vào , nàng phun cũng không được, nuốt xuống cũng không xong, cứ vậy mà bị sặc , liều mạng ho khan .
Ngôn Thiếu Khanh thấy thế, chỉ đem nàng ôm lấy, để nàng dựa ở trong lòng ngực hắn, hắn giơ tay vỗ lưng nàng nhẹ nàng , chờ nàng--khụ khụ--- xong, lại sai người cầm nước tới, nhẹ trách mắng nàng:
“ Người bao lớn rồi, sao uống canh cũng có thể sặc?”
Nói xong, hạ nhân vội vàng bưng nước tới, hắn cũng không cho Ngôn Lăng Nhi động đậy, tự mình cầm chén trà, đem ly đặt bên môi Ngôn Lăng Nhi, nhìn cử chỉ như vậy, là muốn đút nàng uống nước.
Ngôn Lăng Nhi hơi đem đầu xoay qua, đôi tay đưa lên đón chén trà, mày hơi hơi nhăn lại, nhỏ giọng nói:
“Ta tự mình làm.”
Ngôn Thiếu Khanh ôm nàng lại không cho, chỉ cố chấp cường thế bưng ly nước, nhất định phải tự mình đút nàng uống nước .
Tuy nói ôm ấp này, Ngôn Lăng Nhi đã hưởng thụ thân mật dựa vào 6 năm , nhưng hôm nay trong lòng, lại có một loại tư vị khác biệt không nói nên lời.
Trong lòng nàng rối loạn, lại không dám đem lời nói làm rõ ra, nếu thực sự đem sự thật nói ra thật rĩ ràng, sợ sẽ làʍ t̠ìиɦ cảnh của mình cùng đại ca sẽ càng thêm không lối thoát.
Bất đắc dĩ, Ngôn Lăng Nhi chỉ có thể giả ngu giả ngơ, đại ca đưa ly nước lại đây , liền mở môi uống nước.
Chờ nàng uống thêm mấy hớp, Ngôn Thiếu Khanh lại tự mình cầm canh gà tới, ôn nhu chậm rãi, một ngụm một ngụm đút cho nàng.
Ngôn Lăng Nhi năm lần bảy lượt ám chỉ, nàng tự mình có thể làm,nhưng đại ca lại cười nói:
“Ngày xưa nàng có chút bệnh vặt nho nhỏ, cũng dính ta thật chặt làm nũng, nếu ta không ở bên cạnh nàng, một muỗng một muỗng tự mình hầu hạ nàng uống xong chén thuốc, nàng liền ăn vạ không uống, sao hôm nay rơi xuống nước, thiếu chút nữa mất mạng, ngược lại như là trong một đêm liền trưởng thành?”
Khi hắn nói lời này, mặt mày đều là sủng nịch, thật sự như là một người trượng phu bình thường , dỗ dành thê tử khi nàng sinh bệnh,trong ân ái lại mang theo một chút giễu cợt.
Nếu là ngày xưa, Ngôn Lăng Nhi nghe thấy lời này của hắn , nhất định là lại muốn giận nháo một phen, thấy hắn không tới dỗ nàng, liền cảm thấy không tốt.
Nhưng hôm nay, nghe được đại ca nói như vậy, Ngôn Lăng Nhi chỉ rũ mắt, trên mặt tái nhợt lộ ra một chút tươi cười , há miệng thở dốc, muốn nói gì, lại đột nhiên không có hứng thú nói chuyện.
Những phản ứng này của nàng , dừng ở trong mắt Ngôn Thiếu Khanh, hắn chỉ nhìn kỹ nàng, cũng không nói cái gì khác, vẫn mang theo một cổ khí thế không thể kháng cự, đem chén canh gừng còn một nửa cầm lại trong tay, dáng vẻ cực kỳ sủng ái thϊếp thất mà đút nàng uống xong.