Kiều Tứ nhai xong miếng bánh cuốn, bàn tay đặt trên chiếc ghế tre vuốt ve một lúc, lát sau lấy một cây tăm xỉa răng, tay còn lại xoa xoa vòm ngực rửng mỡ, mắt liếc nhìn mấy cô đào đang đi theo con bé nha hoàn ngốc bưng cái làn vải, nói nói cười cười mà đi về hướng bờ sông. Dường như không ai phát hiện, giờ đây Quế Hỷ trưởng thành thành một cô gái lớn. Ngày ngày phục trang nghiêm túc, cẩn thận như phòng cướp, lúc này không chịu nổi nóng bức, quần áo đã không còn nguyên đai nguyên kiện, lộ ra một đoạn cổ trắng muốt. Mồ hôi đổ ra làm cho tấm áo mỏng bị gió thổi phồng lên rồi lại xẹp xuống. Đường cong thiếu nữ rơi vào tầm mắt tên trộm đa tình. Xương cốt non mềm, vòng eo nhỏ nhắn đung đưa đến là lẳиɠ ɭơ, xuống thêm chút nữa là đường cong tròn đầy phác họa hai múi mật đào, tươi mới ngon lành làm người ta chỉ muốn đến mà véo, mà cắn vào một cái.
Hắn chìa một tay vào giữa hai chân xoa xoa gãi gãi, miệng lẩm bẩm: "Quế Hỷ này càng lớn càng trổ mã..."
Lời còn chưa dứt, một chiếc khăn mùi xoa vung đến mặt. Diệp Thị đang ăn trứng tẩm, bĩu môi cười nhạt: "Mấy chuyện cặn bã mục nát ông làm ngoài kia tôi cũng xem như mắt mù không biết đến, có điều Quế Hỷ thì không được chạm vào. Nếu không vào Kinh bị Ngọc Lâm phát hiện, mạng già của hai chúng ta cũng không còn."
"Kiều Ngọc Lâm ở Kinh thành bận tối mắt tối mũi, Tam Cách Cách của Đoan Vương phủ bị cậu ta hớp hồn, một mực đòi gả. Chuột sa hũ nếp, cậu ta mà từ chối thì mới là chuyện lạ."
Diệp thị nghe thấy, lòng rớt lộp độp, mặt trầm xuống mà nói: "Cũng chỉ là tin đồn, có khi không phải là sự thật. Đợi vào Kinh hỏi rõ xem sao. Nếu bên cạnh Ngọc Lâm cũng không có chỗ cho cô ấy, quan vương Kinh thành hào hoa rộng rãi, chỉ bằng giọng hát và dung mạo của Quế Hỷ, trinh tiết của cô ấy chẳng phải cũng mang lại món tiền lớn hay sao. Tôi không cho phép cây gậy thịt cứng ngắc bẩn thỉu của ông hủy hoại món hời lớn này."
Gánh hát vốn là của cha Diệp phụ trách. Ba năm trước, ông ấy say rượu, đi đường núi bị một tảng đá rơi vào đầu mà chết, lúc này mới bị Kiều Tứ nắm lấy trong tay. Cũng có người âm thầm chạy đến tố cáo với Diệp thị, nói tối hôm ấy nhìn thấy Kiều Tứ lén lén lút lút đi từ trên núi xuống. Diệp thị lại phạt roi người đó đến nửa sống nửa chết rồi đuổi khỏi gánh hát. Từ sau việc ấy, chẳng còn ai nhắc đến chuyện này, nhưng ít nhiều vẫn có ít lời đồn đại, Kiều Tứ thấy chị ta thì cũng tự nhiên có vài phần sợ sệt.
Tướng mạo Diệp thị vốn xấu xí dữ tợn, cả ngày xụ mặt chẳng có nổi một nụ cười. Chị ta vốn là sư tử Hà Đông, nhưng cũng vẫn có chút tính người. Nhưng bây giờ chỉ biết điên cuồng tích trữ tiền bạc, quá quắt đến độ cả Hoàng đế chị ta cũng không thèm đặt vào mắt.
Giữa thu, con ve sầu trong tán cây biết ngày tàn sắp điểm, bấu víu những giờ phút cuối cùng mà cất cao tiếng hát. Kiều Tứ nghe đến đầu óc tê dại, không dám lớn tiếng mà lầu bầu mấy câu, rồi đứng dậy xoay người đi sang một bên. Diệp thị ăn chỗ đậu phụ ngũ vị còn lại, ngay cả chỗ nước tương còn đọng dưới đáy đĩa cũng không chịu bỏ, lấy bánh bột mì quét cho sạch sẽ. Gã sai vặt Nhị Mao nép phía sau gốc cây tiếp tục khâu lại bộ đồ diễn bị rách. Nước sông xanh trong, tựa như chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay trắng muốt của Quế Hỷ mà cô rất nâng niu. Lúc ngồi ở bờ sông múc nước giặt khăn cô vẫn luôn cẩn thận, sợ đá vụn cạ phải.
Buổi sớm từ biệt ấy, sư huynh Ngọc Lâm gọi cô đến phòng, muốn đeo vào cho cô, nhưng lại không được. Tay cô quá nhỏ, lúc đeo vào cứ tuột ra, không thể giữ được. Mặt cô ửng hồng trách anh sao lại mua lớn như thế? Người có mắt vừa nhìn đã biết không vừa.
Ngọc Lâm cũng cười, kề sát bên cô, nói vào tai: "Đây là vật gia truyền, mẹ anh để lại cho con dâu. Em cứ cất kỹ vào, chờ thêm hai năm nữa rồi lại mang."
Lại nhìn thấy ống tay áo xanh lá sen của cô giặt mãi đến phai màu, anh hơi đau lòng, nói: "Nghe bảo các tiểu thư trong Kinh thành đang rất chuộng mặc sườn xám, chờ ba năm nữa anh kiếm đủ bạc, cũng mua cho em..."
"Em còn lâu mới thèm." Quế Hỷ giương cánh môi nói. Bạc kia là dùng để chuộc thân cho hai người.
Dựa vào sự nhẫn tâm của Kiều Tứ và vợ, e rằng đến lúc đấy chỉ có thể rời đi với đôi bàn tay trắng. Nhưng cô cũng không lấy làm phiền muộn, lòng ngập tràn niềm vui. Vốn tính cô giản dị, cũng chẳng bao giờ câu nệ đến những thứ này.