Kế Hoạch Dụ Vợ Của Hứa Nhị Gia

Chương 12

Đám người của gánh hát Tứ Hỷ lạch cạch lộc cộc trên con đường lớn. Ban đầu Kiều Tứ tiết kiệm tiền thuê xe ngựa, nên chiếc xe vốn chỉ ngồi được hai người lại phải chen chúc nhau. Thanh Y, Hoa Đán, Võ Đán, và Lão Sinh, cả thảy bốn người. Các cô ai nấy đều tức giận thăm hỏi qua mấy đời tổ tông của Kiều Tứ vài lượt, sau đó giương mắt nhìn nhau rồi chìm vào yên tĩnh.

Có cảm giác như sau khi trút hết ra từ đường miệng thì đáy lòng lại càng cảm thấy thê lương. Thanh Y Thiên Hỷ cầm chiếc quạt bằng lụa đẹp đẽ có tay cầm cẩn ngọc thạch, xúc động mà rằng: "Vẫn là Kiều Hỷ biết nghĩ, giờ đang hưởng phúc bên cạnh ông chủ Vương, không như chúng ta bây giờ ở đây chịu cực chịu khổ!"

Lão Sinh Hồng Hỷ đang hút thuốc, phả ra từng vòng khói, giọng hơi khàn khàn: "Đàn ông Quan Đông dưới đũng quần treo hàng khủng, mấy cô gái phương Nam các cô chịu nổi không? Tôi nghe nói..."

Cô ấy đưa nắm tay lên, suy nghĩ một chút lại nắm tay Võ Đán Lan Hỷ lại thành quyền, rồi cùng nhau đưa lên: "Lớn như này này, to như này này!"

Thiên Hỷ hoảng sợ đến nhướng cặp mày lá liễu lên, tay cầm quạt che miệng lại, cắn răng mà cười: "Thật sự có vật lớn như vậy sao? Vậy Kiều Hỷ bị chọc đến chết còn gì!"

Hồng Hỷ xì một tiếng: "Cô ta thật sự là dâʍ đãиɠ từ trong xương cốt. Có lần các cô hát ở trước sảnh, tôi quay về phòng lấy bột kẻ mày, đoán xem tôi thấy gì?”

"Thấy cái gì? Đừng có nói quanh nói co, tức chết tôi." Lan Hỷ cao giọng. Hồng Hỷ nhìn hai cô ngoắc ngoắc ngón tay, ba cái đầu nhanh chóng chụm sát lại.

Thiên Hỷ kêu một tiếng: "Quế Hỷ." Nhìn thấy đầu ngón tay cô xoắn vòng trên chiếc khăn tay lụa lau mồ hôi, cứ thế mà xoắn qua xoắn lại.

Quế Hỷ ngồi trong cùng cạnh cửa sổ, không quen nói chuyện sau lưng người khác, so với Kiều Hỷ, cô xem như hiền lành. Ngày tháng tám nóng tựa lò hơi. Giữa trưa, mặt trời chiếu vào rèm xe nóng đến bỏng tay. Dù có gió thổi lùa vào từ khe hở của bức mành, nhưng cũng chỉ như hơi nóng xì ra từ chiếc l*иg hấp đặt trên bếp lò cực nóng. Mồ hôi làm tấm yếm dính sát vào lưng, cô muốn cong khuỷu tay lại, với với ra sau để lau, lại ngại va vào Hồng Hỷ, cô ấy miệng chó chẳng thể mọc được ngà voi. Vì thế cô bỏ ý định, cởi ra ba cúc áo từ cổ đến chỗ xương quai xanh, rồi khép hai mắt lại giả bộ ngủ. Lòng yên tĩnh cũng cảm thấy mát mẻ hơn. Chỉ là, chiếc xe này thực sự quá chật hẹp bức bối.

Hơn nữa, giọng nói của Hồng Hỷ lại cứ thế mà chui vào lỗ tai cô: "Tôi nghe trong phòng có tiếng động, tôi liếʍ ướt đầu ngón tay rồi chọc rách tấm vách cửa sổ giấy, thấy Kiều Hỷ nằm ngửa trên bàn, Kiều Tứ và Võ Sửu giữa ban ngày ban mặt cùng nhau làm cô ta. Cái bàn vuông rung lắc muốn rụng rời, nện nện thúc thúc mãi không dứt. Cô ta thực sự là dai như cao su, bao nhiêu cũng ăn nổi..."

Quế Hỷ vén rèm xe. Trên đường, lá ngô đồng rụng từng đám, bị hong đến cháy khô thành từng phiến mỏng giòn tan. Xe ngựa lốc cốc cán qua. Trong nháy mắt, đến xác cũng không còn, vỡ tan như bột. Gã sai vặt Nhị Mao đầu đầy mồ hôi chạy đến, nói với tên đánh xe: "Trưởng đoàn ra lệnh dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút lương khô, đại tiện tiểu tiện, nửa giờ sau tiếp tục khởi hành."

Mấy người đám Hồng Hỷ mở cửa đi xuống trước, Quế Hỷ xuống cuối cùng. Cô nhìn xung quanh, hai bên đường đều là đồng ruộng, lúa mạch vàng óng ánh cao bằng cả thân người. Ven đường, những tán cây cao lớn như những chiếc dù, bên dưới là mấy hàng trà ướp lạnh, bày dăm ba chiếc bàn con mới tinh. Kiều Tứ cùng vợ Diệp thị đã yên vị ở chỗ của mình, trên bàn bày một ấm trà Long Tỉnh, một đĩa đậu thì là, một đĩa hai quả trứng tẩm gia vị được bổ đôi xếp thành hình bốn cánh hoa, một đĩa đậu rang ngũ vị, ăn với bánh bột mì nóng. Quế Hỷ cùng với đám Hồng Hỷ hùn nhau mấy đồng tiền, mua một ấm trà đắng rẻ tiền nhất, rồi lấy mấy cái bánh bao khô nứt nẻ ra ăn lót dạ.

Hầu gái của Diệp Thị cũng đến góp mặt, cười hì hì nói: "Vừa mới hỏi ông chủ bán trà, cách đây tầm trăm bước có một con sông nhỏ. Trên người dính dấp khó chịu quá, tôi muốn đi rửa mặt, các cô có muốn cùng đi không?"