Kế Hoạch Dụ Vợ Của Hứa Nhị Gia

Chương 14

Mấy người đám Hồng Hỷ đứng ở bờ sông tóe nước, tắm rửa, nhìn xung quanh thấy không có người nên thẳng thừng cởi cả yếm đỏ, cong eo xuống múc nước xối lên ngực. Làn nước mát lành như thấm cả vào trong từng lỗ chân lông nóng hầm hập, sướиɠ đến khó mà diễn tả.

Thiên Hỷ nhìn về phía Lan Hỷ, đôi môi mỏng nhếch lên, cười xảo trá: "Cô là gái nhà lành, ngực còn chưa bị đàn ông sờ qua, sao đầu ti lại vừa tròn vừa đen vậy?"

Lan Hỷ liếc lại cô ta: "Tôi trời sinh vốn đã vậy, cô để ý lắm thế."

"Còn ở đấy mà lái tàu.”

Lái tàu là từ mà hôm Thiên Hỷ diễn tình cờ nghe hai vị khách nói. Bỗng dưng cảm thấy tây tây, cô ấy còn hứng chí nói thêm: "Đều là người từng trải cả rồi, ai chả biết, trừ phi tự cô ham muốn đàn ông rồi dùng móng tay nhọn bóp ra hình dạng như này."

*跑火车: Chạy tàu (tàu lửa) (pǎo huǒ chē,), chỉ việc ăn nói không có cơ sở, cãi chày cãi cối.

Hồng Hỷ cười sang sảng gọi Quế Hỷ: "Cô cứ đứng đấy phơi nắng làm gì, sao không đến đây rửa cho hết mùi mồ hôi khó ngửi trên người đi. Sẵn cho chị Lan Hỷ của cô nhìn một chút, ngực của gái trinh thì như thế nào."

Lan Hỷ bỗng dưng tức giận, lấy vải quấn lại ngực, lội nước bước lên bờ, túm quần áo bỏ đi, đầu không ngoảnh lại. Hồng Hỷ cười lạnh: "Xem cái nết kìa! Gái già hoa tàn nhụy rữa cả rồi, có phải nai tơ mới lớn nữa đâu. Ai chả biết, bốn người chúng ta ngoại trừ Quế Hỷ ra, ngay cả con mèo của chị Diệp cũng không "sạch" nổi."

Thiên Hỷ nghe lời này như kim đâm vào lòng, ngượng ngùng chả buồn tắm. Hồng Hỷ cũng cảm thấy không hứng thú, theo bước cô ấy rời đi. Con bé nha hoàn ngốc đang đi về phía cánh rừng, đầy những cây hoa dại mọc chen chúc nhau trên cả một vùng nóng như thiêu như đốt.

Lúc này Quế Hỷ mới cởϊ áσ ngoài, lộ ra chiếc yếm màu vàng cam quả hồng. Cô không dám khỏa thân tắm như các cô ấy, chỉ một tay vén nhẹ áo lên, tay kia vắt khô chiếc khăn rồi lần vào trong yếm lau người. Trong lúc vô tình vuốt ve đầu nhũ, cô không khỏi run rẩy một trận, nhớ đến lời các cô ấy vừa nói, lại nóng cả từ mặt đến mang tai. Ngực cô trắng muốt, đầṳ ѵú hồng nhuận, non mềm vểnh lên, ngay cả cô tự sờ còn cảm thấy ngượng ngùng, nói gì đến việc để người khác chạm vào. Đến cả Ngọc Lâm sư huynh lúc sắp đi muốn nhìn một lần cô còn không cho. Cô muốn gìn giữ đến đêm động phòng.

Ai cũng bảo chốn đoàn hát nam trộm nữ điếm, mèo mả gà đồng, cô lại càng muốn giữ mình trong sạch hoàn hảo giao vào tay anh, không những sạch thân mà còn phải sạch tâm.

"Quế Hỷ!" Một tiếng gọi trầm thấp đi kèm với tiếng nuốt nước bọt, tựa như trong cổ nghẹn đầy đờm, muốn khạc lại không khạc ra được, làm người ta muốn nôn mửa.

Quế Hỷ hoảng hốt, lúc này mới phát hiện sóng nước chuyển động, phản chiếu bóng dáng lay động theo làn nước của người vừa xuất hiện phía sau. Đầu hắn đội một chiếc mũ quả dưa, gương mặt phì nộn, dưới cằm có mấy cọng râu dê, chân mày gãy, mũi to, môi dày, lưng dài chân ngắn, trông như một con lợn béo. Hóa ra là Kiều Tứ, chẳng biết rón rén mò đến từ lúc nào.

Trời đang nóng bức mà Quế Hỷ lại phát run rùng mình. Cô bất chấp mọi thứ, chân đạp nước đi, lại vấp ngã một cái, rồi vì muốn cách hắn càng xa càng tốt mà lại tiếp tục gắng gượng. Kiều Tứ cũng không phải đèn cạn dầu. Dù nội tâm rỗng tuếch, lời nói cử chỉ thô kệch, nhưng chuyện lừa gạt, gian da^ʍ, hãm hại người khác lại chứa đầy một bụng, ra tay hết sức lưu loát. Bàn tay trái của hắn chìa ra nắm lấy bả vai Quế Hỷ, dùng sức kéo cô đến đối diện với hắn, tay phải lại thẳng hướng ngực cô mà sấn tới. Quế Hỷ vốn diễn vai Hoa Đán, kỹ năng Xướng, Niệm, Đả* đều vững vàng. Trong lúc cấp bách, cô nâng cẳng chân mảnh khảnh của mình lên, một phát đá thẳng vào cái thứ dài dài vô dụng dưới quần Kiều Tứ.

*Các hình thức biểu diễn của Kinh kịch: Xướng (hát), Niệm (nói), Tố (điệu bộ) và Đả (võ thuật).

"Ui da!" Kiều Tứ rên lên, lùi về sau hai bước, tay nắm thật chắc một bên chỗ chiếc yếm vàng. Quế Hỷ lật đật lấy áo che ngực, nghe tiếng "loảng xoảng" vang lên, chiếc vòng ngọc trên cổ tay bị đập vào mép đá gồ ghề, vỡ thành hai khúc, thê lương trôi theo dòng nước. Trước mắt cô ngập tràn sắc đỏ.