Edit: Bơ
Mộ Khuynh Khuynh về phòng kiểm tra lại số tiền mà nguyên chủ đã tiết kiệm bấy lâu nay. Có nửa hũ tiền đồng, giá trị chỉ có hơn năm trăm tệ, dựa theo sức mua chắc cũng hơn sáu trăm, còn nghèo hơn nàng hồi đó. Nguyên chủ chỉ có ba bộ quần áo được may từ vải thô. Dưới đáy hũ có mấy thước vải hoa, là của hồi môn của nguyên chủ. Trang sức chỉ có một cây trâm hoa đào bằng bạc tinh khiết, thường ngày nguyên chủ rất ít khi dùng vì tiếc nên chỉ vấn tóc bằng trâm gỗ.
Xem ra ưu tiên hàng đầu vẫn là nghĩ cách kiếm tiền, tuy có ký ức về thêu thùa của nguyên chủ để lại nhưng dù sao trình độ thêu thuần thục cũng không phải của nàng. Đúng rồi, nàng có không gian. Ở thế giới trước, nàng đã để một ít vật phẩm vào đây phòng cho bất kỳ tình huống nào xảy ra. Thần sử nói chỉ cần những vật phẩm đó không làm ảnh hưởng đến sự ổn định của thế giới thì nàng có thể sử dụng, đây có thể được xem là bàn tay vàng của nàng đi.
Trời còn chưa sáng, ở thôn Khẩu Đại, gà đã gáy báo hiệu ngày mới. Người ở vùng quê thường dậy sớm, đã có nhiều người đến phía đông thôn Khẩu Đại tụm năm tụm bảy ở mấy chiếc xe bò chở hàng.
Khi Mộ Khuynh Khuynh đến, xung quanh xe bò đã chật cứng người, nam nữ già trẻ lớn nhỏ đều có. Thấy Mộ Khuynh Khuynh, mấy phụ nhân ở đó hô lên.
"Khuynh cô tới đây đi, mau lên mau lên."
Xe từ thôn trên đi đến mang theo gà, vịt, trứng, cùng các đặc sản vùng núi, muốn chen vào lựa cũng thật khó. Mộ Khuynh Khuynh cười từ chối.
"Không cần đâu, lát nữa ta tới sau, dù sao ta cũng không vội."
"Vậy cũng được, bọn ta đi trước đây."
Một mình đi bộ trên con đường quê được soi sáng bởi ánh trăng lờ mờ, còn có tiếng côn trùng và tiếng dế kêu, sương mù lại nhàn nhạt bay lượn lờ trong không khí, Mộ Khuynh Khuynh nắm chặt quần áo và cố gắng không quan tâm cảm giác sợ hãi trong lòng. Thế nhưng, trong đầu nàng lại không nhịn được nhớ đến mấy câu chuyện ma nông thôn mà nàng đã đọc trước đây, da đầu càng thêm tê dại từng cơn. Lúc này, từ phía sau truyền đến mấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần…
Mộ Khuynh Khuynh không dám quay đầu lại nhìn. Nàng chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét thổi từng cơn, tiếng bước chân ngày một nhanh hơn. Nàng tuy thích nghe chuyện ma nhưng lại rất sợ ma. Nàng nhất thời không nhịn được lén lút quay đầu, trên mặt đất có một cái bóng thon dài đang nhanh chóng đến gần.
"A…"
Mộ Khuynh Khuynh hét lên. Ngay khi nàng còn đang bàng hoàng thì cái bóng phía sau đã đứng bên cạnh nàng, cao giọng hỏi.
"Khuynh cô, con làm sao vậy?"
Mộ Khuynh Khuynh chớp mắt nhìn bóng người cao lớn bên cạnh, tuy không rõ lắm nhưng nàng vẫn nhận ra đây chính là Chu Thịnh, cha chồng của nàng.
Mộ Khuynh Khuynh thận trọng hỏi.
"Cha?"
Lại thấy hắn xách theo mấy con thỏ hoang cùng gà rừng, chắc là muốn đem lên trấn bán bán.
Không ngờ lại có thể gặp mục tiêu sớm như vậy. Hắn khoảng chừng bốn mươi, vóc người rắn chắc nhờ nhiều năm đi săn thú rừng, mũi rất cao. Tổng thể khuôn mặt nhìn không quá đẹp trai nhưng lại rất có hương vị, ừm, chính là cái nét của một người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.
Chu Thịnh nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Mộ Khuynh Khuynh, nhàn nhạt hỏi.
"Ừ, vừa rồi dọa đến con sao?"
Mộ Khuynh Khuynh có chút chấn kinh mà vỗ vỗ ngực.
"Con hơi sợ, không ngờ lại là cha!"
Chu Thịnh nhíu mày.
"Sao lại lên trấn một mình?"
Mộ Khuynh Khuynh gượng gạo đáp.
"Con ra muộn nên không kịp đến mấy xe bò trong thôn. Cha, con đi cùng cha được không?"
"Ừ! Đi thôi."
Mộ Khuynh Khuynh nói cảm ơn rồi nhanh chóng đi theo hắn. Thế nhưng, vóc người chỉ mét sáu như nàng làm sao có thể đuổi kịp mét tám như hắn, chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng rộng.
Chu Thịnh tuy đi trước nhưng cảm nhận được người phía sau cách hắn hơi xa, bước chân hắn cũng chậm lại một chút. Vì sợ nhi tử bị kế mẫu ức hϊếp nên hắn tuy mất vợ từ sớm nhưng cũng không đi bước nữa, không ngờ nhi tử vừa thành thân chưa được bảy ngày liền từ giã cõi đời. Hắn vô cùng thương tâm nhưng cũng không biết phải đối mặt với con dâu như thế nào, chỉ đành phải dọn đến một nơi thanh tịnh dưới chân núi.
Đứa con dâu này đã an phận thủ lễ cho nhi tử của hắn suốt một năm qua nên những lời oán trách của hắn đối với con dâu cũng gần như tan biến. Rốt cuộc thì không phải lỗi của con dâu, âu cũng là do Kế Sinh không có phúc phận.
Đi được hơn nửa canh giờ, Mộ Khuynh Khuynh không đi nổi nữa, bước chân dần trở nên nặng nề, nàng lấy khăn tay từ trong áo ra lau.
Chu Thịnh dừng bước, chỉ vào hai tảng đá lớn bên đường.
"Mệt thì ngồi nghỉ đi!"
Mộ Khuynh Khuynh hơi bất ngờ, không ngờ người này lại quan tâm nàng đến vậy. Nàng cúi đầu, cảm thấy có lỗi mà nói.
"Cha, con đang làm chậm chuyến đi của cha…"
Chu Thịnh không nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nói.
"Không sao, cũng không tệ lắm."
Đây là lần đầu tiên hai người ở chung với nhau, hắn không biết làm thế nào để hòa hợp với con dâu nên im lặng để tránh bối rối.
Thôn Khẩu Đại cách thị trấn khoảng mười ba cây số. Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào. Theo từng bước chân thả chậm của Chu Thịnh, cả hai cuối cùng cũng đến thị trấn vào giờ Mẹo.