Edit: Bơ
Sắc trời ngày xuân trong xanh, lối vào của thị trấn có cây cầu hình vòm. Trên cầu, người người cước bộ thành tốp ba tốp năm, còn có cả xe bò và xe lừa chạy qua mang theo mùi hôi thối của gia súc. Người dân ngồi tụ tập buôn bán ở hai bên đường trông rất náo nhiệt.
Mộ Khuynh Khuynh dường như đang ở trong mơ, nàng hơi giật mình khi nhìn thấy sắc thái đa dạng của khu chợ trước mặt. Giờ phút này, nàng thật lòng biết ơn thần sử vì đã cho nàng cơ hội được chiêm ngưỡng những cảnh sắc khác nhau trên thế gian.
Sau khi ra khỏi khu chợ ồn ào, rẽ vào một cửa hiệu, bụng Mộ Khuynh Khuynh kêu lên từng tiếng ọc ọc. Trước lúc ra ngoài, nàng chỉ ăn củ khoai lang còn lại mà Vương thẩm cho hôm qua nên sau hơn một canh giờ đi bộ, thức ăn sớm đã được tiêu hóa.
Chu Thịnh nhìn nàng, hỏi.
"Đói bụng sao?"
Mộ Khuynh Khuynh đỏ mặt, lấy tay che bụng, thấp giọng trả lời.
"Sáng nay con vội ra ngoài nên cũng không ăn nhiều lắm."
Chu Thịnh thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, trong lòng mềm nhũn vài phần. Hắn thở dài một tiếng, dù có thế nào thì đây vẫn là một đứa trẻ.
"Đi thôi, đi ăn trước đi."
Mộ Khuynh Khuynh xua tay, vội vàng từ chối.
"Không cần đâu cha, cha cứ đi làm việc của mình đi."
"Ta cũng đói. Đi thôi!"
Không để nàng nói thêm nữa, Chu Thịnh đi về phía một quán mì nhỏ, gọi hai bát mì Dương Xuân.
Mộ Khuynh Khuynh biết hắn có lòng, người nông thôn quen sống tiết kiệm, bát mì này đối với họ thật quá xa xỉ. Một bát mì tuy đơn giản nhưng rất ngon, chỉ là khẩu phần ăn quá lớn, Mộ Khuynh Khuynh ăn được nửa bát liền ăn không nổi nữa, nàng xấu hổ đặt đũa xuống.
"Cha, mì nhiều quá, con ăn không nổi nữa…"
Chu Thịnh chỉ vài đũa là ăn xong bát mì của mình, thậm chí còn húp cạn nước lèo. Thấy bát của con dâu còn thừa hơn một nửa, hắn không nói gì, chỉ cầm lên và ăn hết.
Chu Thịnh thường xuyên đến mấy tửu lầu trên trấn để giao mồi nên nhiều tiểu thương cũng biết hắn.
Chủ quán mì vừa bận rộn vừa nói.
"Chu lão đệ hôm nay đến có hơi muộn, đã qua giờ Thìn rồi."
Chu Thịnh cười đáp.
"Có chút chuyện nên chậm trễ!"
Chủ quán mì nhìn bộ dáng xinh đẹp khó có thể che đậy dưới lớp vải thô cũ của Mộ Khuynh Khuynh, tấm tắc khen.
"Cô nương này là nữ nhi của Chu lão đệ sao?"
Chu Thịnh không muốn nhiều lời, hắn thả năm đồng tiền lên bàn rồi cầm lấy con mồi và đứng dậy.
"Được rồi, ta phải giao mồi, ta đi trước đây, có gì nói chuyện sau."
Nói rồi quay sang bảo Mộ Khuynh Khuynh hắn sẽ đứng ở cầu chờ nàng, xong việc cứ đến đó tìm hắn rồi sải bước đi về phía tửu lầu.
Mộ Khuynh Khuynh dạo phố một lát rồi dừng trước một cửa tiệm. Nàng lấy từ trong ống tay áo ra chiếc vòng cổ bạch kim tinh xảo. Ở địa phương này, nàng biết chắc mình sẽ phải chịu chút thua thiệt khi mặc cả nhưng nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Sau một hồi cò kè thương lượng, Mộ Khuynh Khuynh cuối cùng cũng đổi được năm mươi lượng bạc. Đối với kết quả này, nàng rất hài lòng, đem bạc đi đổi thành mười lượng ngân phiếu rồi ném vào không gian, còn chín lượng bạc vụn và một xâu đồng xu mang đi mua sắm.
Dầu, muối, kim chỉ, đồ khô, gạo, bột mì. Đến khi mua xong liền thấy hai sọt tre đã được chất đầy, Mộ Khuynh Khuynh sững người! Làm sao nàng mang về đây…
Bất tri bất giác đã đến giờ Tỵ.
Nhét ba đồng xu nhờ người ở cửa hàng gạo đưa đồ đến đầu cầu, Mộ Khuynh Khuynh thấy Chu Thịnh sớm đã đứng ở đó chờ nàng. Nàng mỉm cười nói lời cảm ơn với người ở cửa hàng gạo.
Lúc này, không ít thôn dân đã lần lượt đi về, bọn họ vì không muốn mất tiền xe nên đa số đều chọn cuốc bộ.
Giữa không gian ồn ào náo nhiệt, một nữ nhân vén tà váy chạy về phía nam nhân trung niên đứng trên cầu, nở nụ cười rạng rỡ.
"Cha chờ có lâu không!"
Chu Thịnh nhìn hai sọt đồ trên đất cũng không hỏi gì nhiều, chỉ cầm hai sọt đồ lên.
"Đi thôi, xe bò đi mất rồi."
Mộ Khuynh Khuynh ảo não vì bản thân đã mua đồ quá đà mà làm trễ nãi. Đã gần đến trưa, lại phải đi bộ thêm hai canh giờ nữa, quá trình đau khổ này nàng đã được trải nghiệm vào buổi sáng rồi, hiện tại… Thế nhưng, mặt cha chồng của nàng lại không có biểu hiện gì, rốt cuộc là có tức giận hay không vậy! Nàng không khỏi không cảm thấy bất an trong lòng.
Chu Thịnh đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại.
"Khuynh cô, không khỏe chỗ nào sao?"
Mộ Khuynh Khuynh không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, nàng sửng sốt trả lời.
"Không có không khỏe ở đâu ạ!"
Chu Thịnh hơi cau mày.
"Vậy sao lại đi loạng choạng, hơi thở gấp gáp thế kia?"
Người này này thật nhạy bén, Mộ Khuynh Khuynh ngẩn người một lúc rồi thấp giọng đáp.
"Con mua đồ lâu, còn làm lỡ xe bò, liên lụy cha vất vả đi cùng con, là con không nên…"
Trái tim Chu Thịnh nghẹn lại, tia chua xót xẹt ngang qua lòng. Đứa trẻ này, chuyện nhỏ vậy cũng lo lắng cho được. Con bé dù sao cũng đã gọi mình một tiếng cha, suy cho cùng, nó là người thân duy nhất của mình! Nghĩ đến đây, giọng Chu Thịnh dịu hẳn đi.
"Không sao, trước đây ta cũng ít ngồi xe bò, nếu con mệt thì nói một tiếng, nghỉ chân rồi đi tiếp."
"Vâng! Cảm ơn cha."