Edit: Bơ
Mộ Khuynh Khuynh nghe vậy cũng thu rìu lại. Nàng vẫn chưa hiểu rõ chuyện ở đây, chỉ là người này làm nàng khó chịu nên mới ra tay cho thị một bài học. Nàng lạnh giọng.
"Còn để ta nghe ngươi đặt điều xằng bậy nữa thì không chỉ dừng ở mấy cái tát đâu."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự thay đổi của góa phụ Hoa Khuynh. Suy cho cùng, con thỏ điên lên cũng cắn người chứ đừng nói đến người thường.
Mộ Khuynh Khuynh xoay người đi vào sân, đóng sầm cửa lại, bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu xung quanh.
Nàng lần nữa nằm xuống giường và lật lại ký ức của nguyên chủ. Không biết bây giờ là triều đại nào nhưng xem qua cách ăn mặc thì có vẻ đang ở thế giới cổ đại.
Nguyên chủ tên Hoa Khuynh, năm nay mười sáu tuổi, ngực to eo nhỏ, thân thể vừa yêu kiều lại vừa quyến rũ, là một mỹ nhân được nhiều người biết đến.
Nói đến cuộc đời của mỹ nhân này cũng thật éo le, năm tuổi đã mất cha, mẹ mang nguyên chủ đến tái giá cùng họ Phương. Họ Phương thấy nguyên chủ càng lớn càng xinh đẹp nên muốn gả nguyên chủ đến nhà Vương viên ngoại để làm tiểu thϊếp thứ năm và đổi lấy của cải. Mẹ nguyên chủ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của họ Phương nên hoảng loạn nhờ hàng xóm trong thôn tìm một nhà ở làng bên để gả nguyên chủ đi. Vốn tưởng đường đường chính chính gả cho một người sẽ tốt hơn là đi làm tiểu thϊếp nhưng ai ngờ, sau khi thành thân, tân lang đi săn bị ngã núi, chưa được năm ngày thì không trụ nổi, buông tay từ giã cõi đời để lại kiều thê của mình.
Nguyên chủ gả vào Chu gia năm mười lăm tuổi, tính đến nay đã được một năm. Lần này, Trương thị tìm đến náo loạn là vì lão chồng nhà thị thèm nhỏ dãi nguyên chủ từ lâu. Lão thấy nguyên chủ đi một mình trên con đường vắng nên nhảy ra thô bạo sàm sỡ, thậm chí còn sờ vào yếm bên trong. Một màn này vừa vặn bị Trương thị bắt gặp.
Thị bình thường không có chuyện đã quậy đến ba phần, tình cảnh này thị làm sao chịu để yên. Nhiều ngày qua thị liên tục làm khùng làm điên khiến nguyên chủ tức đến chết. Nguyên chủ vốn sống một mình, nếu Mộ Khuynh Khuynh không đến chắc thi thể thối rữa cũng không ai biết.
Nguyên chủ còn có một người cha chồng tên Chu Thịnh, bởi vì cái chết của nhi tử nên có chút khúc mắc với nguyên chủ. Hắn dựng một căn nhà gỗ dưới chân núi rồi chuyển đến đó sống một mình, săn bắn thú rừng kiếm sống qua ngày. Ngày thường, hắn cũng ít khi nói chuyện với nguyên chủ.
Mục tiêu công lược mà thần sử yêu cầu lần này là cha chồng. Nguyên chủ hầu như không có ấn tượng gì với người cha này nên mọi thông tin đều phải tự thân Mộ Khuynh Khuynh đi thăm dò.
Mộ Khuynh Khuynh đói đến lả người, nàng lục tung cả phòng lên cũng chỉ tìm được một hũ gạo lứt đã ngả đen. Nguyên chủ vì sợ thị phi nên rất ít ra ngoài, ở nhà chỉ thêu một ít đồ linh tinh rồi nhờ Vương thẩm nhà bên bán giúp để kiếm chút phí sinh hoạt trang trải qua ngày.
"Aizz…"
Cuộc sống này thật khốn khổ… Mộ Khuynh Khuynh bất đắc dĩ thở dài, nàng bẻ một quả dưa chuột ở vườn rau nhỏ trong sân, chùi chùi qua loa rồi không màng hình tượng mà đưa lên miệng gặm.
Âm thanh giòn tan vang lên, mùi vị cũng không quá tệ.
Vừa gặm vài miếng thì nàng nghe thấy tiếng đập cửa. Hóa ra Vương thẩm vừa về thì nghe tin Trương thị nhục mạ Hoa Khuynh nên mới tới đây an ủi.
Vừa vào liền thấy Mộ Khuynh Khuynh cầm nửa quả dưa chuột trên tay, Vương thẩm trách móc.
"Nhìn con đi, sao có thể ăn cái này, thẩm mang cho con hai củ khoai luộc, mau ăn nhân lúc còn nóng."
Mộ Khuynh Khuynh cười nói.
"Không sao đâu thẩm, rất giòn, ăn cũng khá ngon."
"Còn khách sáo với thẩm làm gì, cầm nhanh!"
Vương thẩm nói rồi đặt cái bát có hai củ khoai lên bàn.
Mộ Khuynh Khuynh không đành lòng từ chối ý tốt của Vương thẩm, nàng đi lấy cái bát riêng của mình, để khoai sang rồi rửa sạch bát đưa lại cho Vương thẩm.
"Cảm ơn thẩm! Nhưng nhà thẩm vẫn còn nhiều người, lần sau thẩm đừng đem sang cho con nữa!"
"Đứa trẻ ngoan này, thẩm biết, cũng là Kế Sinh không có phúc khí, chưa được bao lâu đã rời cõi trần. Dù gì thẩm với mẹ con cũng là tỷ muội, thẩm còn tiếc chút thức ăn với con sao. Đừng có khách sáo với thẩm, haizz, Trương thị độc miệng độc mồm kia, hôm nay ta mà ở đây xem ta có xé miệng thị ra không. Khuynh cô, con đừng suy nghĩ lung tung!"
Mộ Khuynh Khuynh hơi nhức đầu, Vương thẩm cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện thường hay lải nhải. Sợ cuộc nói chuyện này sẽ tiếp tục kéo dài lê thê nên nàng chỉ đành dạ dạ vâng vâng, tay cũng không quên rót trà tiếp đãi. Vương thẩm tiếp tục.
"Khuynh cô à, con xem, cớ gì con phải thủ tiết. Thế này đi, nhân lúc còn trẻ mau đi tìm người khác. Thẩm tin Kế Sinh sẽ không trách con, cũng để tránh mấy lời không hay."
Nếu tái giá thì nhiệm vụ của nàng làm sao bây giờ, trăm ngàn lần không được nghĩ đến!
"Khuynh cô hiểu rõ ý tứ của thẩm, nhưng tạm thời con chưa nghĩ đến việc tái giá."
Vương thẩm thấy thái độ cứng rắn của nàng nên không khuyên nữa, nói chuyện phiếm cùng nàng một lúc rồi đi về.