Edit: Bơ
Công lược cha chồng (cha chồng góa vợ X con dâu góa chồng) nông thôn, 1v1
Thời điểm linh hồn trở lại không gian ái thần, nơi ngực trái Mộ Khuynh Khuynh ẩn ẩn từng cơn đau nhói. Thời gian làm nhiệm vụ ở thế giới này tuy không dài nhưng trải qua nhiều chuyện, cô mới hiểu, nếu ngay từ đầu chân chính đặt tâm tư tình cảm vào, trái tim sẽ đau đến không chịu được. Cho dù vậy, cô vẫn là một Mộ Khuynh Khuynh ích kỷ.
"Hoan nghênh thí luyện giả trở về. Nhiệm vụ lần này ngươi đã hoàn thành rất tốt. Đạt được 100% độ khuynh tâm của Hàn Băng, 100% độ khuynh tâm của Lại Trùng. 78% độ khuynh tâm của Trần Việt. Cộng với 2 điểm thưởng vừa rồi, tổng cộng ngươi có 15 điểm tiềm năng. Xét đến việc ngươi ở thế giới trước tự thân rèn luyện, tăng cường thể chất nên đặc biệt thưởng cho 10 điểm thể chất."
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Mộ Khuynh Khuynh mở giao diện thuộc tính của mình.
Tên thí luyện giả: Mộ Khuynh Khuynh (có thể thay đổi)
Giới tính: Nữ
Tuổi: 21
Ngoại hình: 75/100
Mị lực: 70/100
Sức mạnh: 50/100
Nhanh nhẹn: 36/100
Trí tuệ: 60/100
Căn cốt: 42/100
Cô cộng 5 điểm cho ngoại hình, 10 điểm còn lại chia đều. Sau khi thêm xong, giá trị trên bảng thuộc tính cũng thay đổi, hiển thị:
Tên thí luyện giả: Mộ Khuynh Khuynh (có thể thay đổi)
Giới tính: Nữ
Tuổi: 21
Ngoại hình: 80/100
Mị lực: 72/100
Sức mạnh: 52/100
Nhanh nhẹn: 38/100
Trí tuệ: 62/100
Căn cốt: 44/100
Thể chất +10
Không gian ái thần bây giờ rộng khoảng bốn mươi mét vuông nên có vẻ trống trải hơn rất nhiều.
Thần sử hỏi.
"Ngươi có muốn nghỉ một ngày không?"
Mộ Khuynh Khuynh suy nghĩ một lúc, vẫn nên nghỉ ngơi trước, tình cảm lẫn tinh thần của cô đều mỏi mệt. Cô muốn buông bỏ mọi suy nghĩ, không phải nghĩ đến bất cứ điều gì nữa cả, thật sự hoàn toàn thả lỏng trong một ngày.
Thời gian rảnh rỗi luôn trôi đi rất nhanh, đảo mắt một cái đã trôi qua ngày.
***
Bầu trời giữa trưa quang đãng mang theo vài tia nắng tươi sáng. Ở cổng vào phía tây của thôn, một người đàn bà với gương mặt hung dữ đi vào, trên tay cầm chiếc cọc tre có buộc chiếc khăn màu đỏ phía trên.
Chiếc khăn tung bay trong gió được thêu rất tinh xảo, rõ ràng là vật của con gái. Thị giơ cao cọc tre vừa đi dọc theo đường làng vừa hát nghêu ngao.
"Mau đến đây xem, mau đến đây nghe! Tin tức từ Thanh Trúc truyền tới, con yêu tinh của nhà họ Hoa, khăn thêu hoa danh, hương thơm ngào ngạt câu hồn. Cửa trước cửa sau, đêm nào cũng mở, câu dẫn người trẻ, nhất định phải để ý. Bị con hồ ly tinh này quyến rũ vừa mất tiền vừa mất mạng, tiến vào mê hồn động thì khó mà tìm được cửa ra…"
Cứ hò hét như vậy đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Một bà lão thở dài.
"Trương thị này miệng lưỡi cũng quá độc ác, quả phụ nhà họ Hoa sống đã không dễ dàng gì. Haiz~"
"Đúng thế đúng thế, ai mà cưới phải thị thì cuộc sống sau này cũng đừng nghĩ đến hai chữ yên bình."
"Thị chỉ giỏi bắt nạt quả phụ nhu nhược của nhà họ Hoa thôi. Nếu là tôi, xem tôi có xé cái miệng của thị không."
"Thôi được rồi, cô cũng chỉ biết mạnh miệng. Nếu thật sự xé thì xem ai xé ai."
Làng quê nhất thời náo nhiệt, lời ra tiếng vào bàn tán sôi nổi.
Mộ Khuynh Khuynh tỉnh lại từ cơn choáng váng. Cô đang nằm trên chiếc giường gỗ đen cũ kỹ, còn chưa kịp tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì đã bị âm thanh cãi cọ ầm ĩ bên ngoài làm cho đau cả đầu.
Cẩn thận nghe ngóng một hồi, hóa ra là có người đến tìm cô. Một giọng nữ sắc bén lại truyền vào.
"Hoa Khuynh cô*, ngươi đi ra đây, con hồ ly tinh mau ra đây!"
(E/N: Hoa Khuynh cô: "cô" ở đây không chắc lắm nhưng có lẽ là chỉ cô phụ (người phụ nữ góa chồng/ ly dị chồng), hoặc một cách xưng hô bên nhà chồng?)
Mộ Khuynh Khuynh ngồi dậy nhìn quanh, thấy trong góc có cây rìu nhỏ, cầm lên rất dễ dàng, xem ra là vật nguyên chủ thường sử dụng.
Mộ Khuynh Khuynh hít sâu một hơi rồi đi ra mở cửa. Nàng nâng rìu lên, lạnh lùng cất lời.
"Vừa rồi là người nào gọi ta?"
Trương thị giơ cao cọc tre lên rồi đập mạnh xuống đất vài cái, miệng bắt đầu phun ra những lời thóa mạ.
"Hoa Khuynh cô, đồ hồ ly tinh. Thiếu hơi nam nhân ngươi sống không nổi có phải không? Mỗi ngày đều muốn dang rộng chân cho nam nhân cắm có phải không? Nam nhân của ngươi chết sớm ngươi liền đi câu dẫn nam nhân của ta. Sao ngươi không chết quách đi, ba đời nhà ngươi…"
Trương thị chưa kịp phản ứng đã hứng trọn mấy cái tát của Mộ Khuynh Khuynh. Khuôn mặt vốn không ưa nhìn của người đàn bà họ Trương nay càng thêm khó coi. Nhân lúc đó, nàng bắt lấy cái khăn treo trên cọc tre.
Trương thị vốn không đề phòng liền bị nàng đẩy ngã lăn ra đất. Thị thấy Hoa Khuynh, người luôn bị thị nhục mạ, đang giơ rìu nhìn thị với ánh mắt tàn nhẫn cùng ngữ khí lạnh tanh.
"Còn dám đặt điều cho ta, có tin ta băm ngươi ra không? Cùng lắm thì cùng nhau chết."
Kẻ yếu sợ nhất kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ nhất kẻ không sợ chết. Nhìn thấy Mộ Khuynh Khuynh tàn nhẫn như vậy, Trương thị có chút lúng túng, đôi mắt xếch lộ ra vẻ sợ hãi.
Thấy mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, đám đông ra sức khuyên nhủ.
"Khuynh cô, bỏ rìu xuống đi, đây không phải là lúc để đùa."
"Đúng thế! Khuynh cô, đánh cũng đã đánh rồi. Tha cho thị đi, lần sau thị không dám làm loạn nữa đâu."