Edit: Bơ
Mặt trời ngã về phía tây, màn đêm buông xuống.
Ba người tìm đến một cái hang để nghỉ qua đêm. Sau khi nhặt một mấy cành cây khô và đốt lửa trại, bên trong lập tức sáng sủa, khí lạnh trên cơ thể cũng tan đi rất nhiều.
Được Trần Việt cởi trói, trong lòng Mộ Khuynh Khuynh liền âm thầm gửi tặng cho anh một thẻ người tốt.
Vừa ăn xong một ít lương khô mang theo, cô bắt đầu mơ màng, sau đó dứt khoát nằm bên ánh lửa ấm áp mà chìm vào giấc ngủ.
Trần Việt ăn xong, bước đến ngồi xuống cạnh Mộ Khuynh Khuynh, hỏi thăm.
"Còn chưa biết cậu tên gì? Sao lại xuất hiện ở nơi hiểm trở như vậy? Ở đây rất nguy hiểm, cậu không biết sao?"
Mộ Khuynh Khuynh trầm giọng gục đầu, xưng mình là Mộ An. Bởi vì bị nhà ngoại ngược đãi nên không chịu được, bỏ trốn liền gặp phải bọn cướp bóc. Chém gió một hồi đem mọi chuyện nói ra.
Nói xong lại ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe ướŧ áŧ nhìn Trần Việt.
"Trần Việt đại ca, tôi có thể đi theo các anh không? Tôi, tôi không có nơi nào để đi!"
Nhìn đến đôi mắt trong veo và ẩm ướt của cô, những lời từ chối nghẹn lại ở cổ họng, làm cách nào cũng không thoát ra được, Trần Việt nhịn không được trả lời.
"Có thể!"
Trần Việt vừa dứt lời liền nghe được tiếng phản bác nhàn nhạt của Lại Trùng.
"Không thể!"
Lại Trùng rồi dựa vào túi quân trang, đặt hai tay ra sau đầu.
Khuôn mặt anh rất đẹp, mắt phượng lười biếng nheo lại trông vô cùng mị hoặc. Sống mũi cao thẳng, độ cong của môi mỏng màu hồng nhạt của hoa anh đào gần như hoàn hảo. Thế nhưng, vừa nhìn liền biết khí chất của anh chính là phóng khoáng, không thể kìm chế và vô cùng lưu manh. Cả cơ thể toát lên một màu gợi cảm khó tả.
Mộ Khuynh Khuynh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lại Trùng mà lòng tràn đầy tức giận. Ánh mắt lưu manh nhìn cô mang theo vẻ khinh thường và làm ngơ. Dù anh đẹp trai nhưng không phải kiểu người cô thích, cô thích chính là kiểu người đàn ông trầm ổn.
Chỉ vì nhiệm vụ, cô phải kìm chế không bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
Cô kéo nhẹ tay áo của Trần Việt, dùng đôi mắt tha thiết nhìn anh.
"Trần Việt đại ca, dẫn tôi đi cùng đi, tôi sẽ rất ngoan!"
Bắt gặp ánh mắt của thanh niên gầy gò yếu ớt trước mặt, không hiểu sao Trần Việt lại sinh ra lòng thương tiếc, anh thương lượng với Lại Trùng.
"Chúng ta vẫn nên mang người này theo, để một đứa trẻ ở bên ngoài một mình rất không an toàn."
"Tùy cậu, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành trình của chúng ta thì được."
Lại Trùng đưa lưng về phía họ, nhắm mắt ngủ.
Mộ Khuynh Khuynh cảm kích nở nụ cười thật tươi với Trần Việt.
"Cảm ơn Trần Việt đại ca!"
Còn đối với người tên Lại Trùng kia, cô tự động ngó lơ!
Trần Việt cười cười với cô.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải đi gấp."
"Vâng."
Mộ Khuynh Khuynh và Trần Việt đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều sau chuyện tối qua. Hai người cười cười nói nói nhìn rất hòa hợp.
Từ lời của Trần Việt, cô biết bọn họ muốn đi đến lĩnh thú yểm ở Tây Bắc thăm dò nguồn năng lượng mới. Ban đầu vốn dĩ có năm người, bao gồm đội trưởng, nhưng sau vì có nhiệm vụ mới từ cấp trên, cộng thêm việc không đủ nguồn nhân lực nên đành phải phái hai người bọn họ đến đây.
Cũng may lực công kích của hai người rất cao, hơn nữa nơi mà bọn họ muốn tới cũng không vào quá sâu nên chỉ cần không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không có trở ngại.
Khi đi đến bụi cây ở ngã ba, ba người lấy bản đồ ra kiểm tra lộ trình tiếp theo.
Thật ra cũng không xác định được có nguồn năng lượng mới nào ở Tây Bắc hay không. Đó chỉ là tin tức mông lung từ người phía trên truyền xuống. Tuy nhiên, trong tình trạng cạn kiệt mọi nguồn năng lượng như bây giờ thì cho dù chỉ có vài phần trăm khả năng cũng không thể bỏ.
Đúng lúc Lại Trùng đang cầm bản đồ định hướng đường đi thì dưới đất truyền đến một cơn chấn động khiến mọi người hoảng hốt, Mộ Khuynh Khuynh kinh ngạc hỏi.
"Chẳng lẽ là động đất!"
Cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng hét của Trần Việt.
"Chạy mau, có thể là quái thú ngoài hành tinh ập đến."
Vừa nghe lời này, Mộ Khuynh Khuynh cả kinh, cô vội nắm lấy tay người bên cạnh vội vàng lui sang một bên, nhưng đã quá muộn! Hàng chục con thú hình thù khác nhau gào thét về phía ba người bọn họ với khí thế như muốn xé toạc không trung.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bởi vì ngã rẽ quá nhỏ nên họ chỉ có thể tách ra hai hướng mà chạy.
Mộ Khuynh Khuynh nắm chặt tay Trần Việt theo bản năng mà không dám buông ra. Sau khi chạy như điên suốt nửa tiếng đồng hồ, cô mệt bở hơi tai, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
Lúc này, Mộ Khuynh Khuynh mới nhận ra cái tay mà cô đang cầm nào phải Trần Việt, rõ ràng chính là cái người tên Lại Trùng đối với cô dày đặc ác ý.
Cô không khỏi cảm thấy khó chịu vì đã nhầm người, nhưng cũng không dám ngẩng mặt nhìn anh, chỉ có thể cúi đầu, ngập ngừng lí nhí.
"Xin, xin lỗi, tôi tưởng Trần Việt đại ca!"
Lại Trùng tựa như không xương lười nhác dựa vào thân cây, liếc cô một cái rồi nói một cách lưu manh.
"Ồ? Vậy thì sao? Giờ cậu muốn quay lại tìm Trần Việt sao?"
Mộ Khuynh Khuynh tức đến nghẹn họng nhưng cũng không dám chống đối anh. Khuôn mặt nhỏ nhất thời tức đến đỏ bừng. Cũng may khuôn mặt này vừa đen lại vừa dơ nên không bị anh nhìn ra, bất mãn trong lòng cũng tăng lên mấy phần.