Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

Thế Giới 2 - Chương 2

Edit: Bơ

Sáng thức dậy, Mộ Khuynh Khuynh tùy tiện ăn một ít bánh quy và đợi trời sáng hẳn rồi mới đi ra ngoài. Khu vực hoang dã như vậy thường có thú đột biến lui tới, cực kì nguy hiểm.

Đợi một lúc, cô xách ba lô ra khỏi hang. Vừa ra đến cửa hang thì đập vào mắt là một mảnh đất khô cằn, yên tĩnh, hoang vu.

Mộ Khuynh Khuynh nắm chặt dao găm trong tay, gài thật chặt cổ áo bông và cẩn thận đi về hướng tây theo lời nhắc nhở của thần sử.

Sớm biết thế giới này nguy hiểm như thế, cô đã thêm toàn bộ điểm vào thuộc tính sức mạnh. Dọc đường đi, cô gặp vài con quái vật có hình thù kỳ lạ với lực công kích rất thấp nên cũng không nguy hiểm mấy.

Trời sắp tối, Mộ Khuynh Khuynh vô cùng lo lắng khi vẫn chưa tìm được hang động an toàn để nghỉ chân. Cuối cùng, thật sự là không còn lựa chọn nào khác, cô đành phải tìm một sườn núi nhỏ chắn gió, lo lắng sợ hãi thức trắng cả đêm.

Mấy năm sống trong nhung lụa ở thế giới trước khiến cô khó có thể thích nghi với cuộc sống hoang dã khắc nghiệt này, cô xoa xoa hai chân tê mỏi cùng đầu gối đau nhức, cũng may là thân thể cô vẫn ổn, ngoại trừ những khó chịu này ra thì không có vấn đề nào khác.

Đang định lấy đồ ăn lấp đầy bụng, Mộ Khuynh Khuynh cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, động tác ở tay liền ngưng lại. Cô đưa mắt nhìn quanh thì bắt gặp một đôi mắt đen cách đó không xa đang nhìn cô chằm chằm. Nó ở trong tư thế chuẩn bị xông ra.

Cô siết chặt dao găm trong tay, chặn đứng mọi suy nghĩ lung tung trong lòng, bày ra tư thế phòng ngự và chậm rãi cúi xuống, nhặt một viên đá trên đất lên, ném về phía đó. Khi con vật nhảy lên để tránh đi, cơ hội đã đến…

Mộ Khuynh Khuynh nhân lúc nó mất cảnh giác liền đâm liên tiếp vào bụng dưới của nó.

Một nhát, hai nhát, ba nhát.

Sau nhiều nhát chém liên tiếp, con dã thú giãy giụa vài cái rồi ngã xuống đất. Miệng vết thương co giật phun từng đợt máu tươi cùng bùn đất dính đầy trên mặt cô. May là vừa rồi chỉ có một con nên cô còn có thể tận dụng cơ hội, nếu không chỉ có một con…

Hậu quả sau đó, cô thật không dám nghĩ tiếp! Cô cần phải quan sát xung quanh cẩn thận hơn.

Tới gần trưa, cảm giác được bụng nhỏ nghẹn trướng, Mộ Khuynh Khuynh tùy tiện tìm một bụi cỏ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Vừa mới kéo quần lên liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

"Bụi cỏ bên kia có tiếng động, tôi sẽ đi qua kiểm tra."

Một giọng nam lười biếng tiếp lời.

"Có cái gì đáng để xem, trực tiếp nổ súng vài lần là được."

Mộ Khuynh Khuynh rùng mình, sợ tới mức vội vàng đứng lên, giơ hai tay.

"Đừng nổ súng, đừng nổ súng, tôi chỉ là đang đi vệ sinh thôi."

Nói rồi còn hướng về hai người lính cao lớn cười một cái, lộ ra hàm răng trắng tinh, tỏ vẻ mình vô hại.

Hai người lính có hơi kinh ngạc khi thấy một thanh niên gầy yếu như vậy nhưng cũng không buông lỏng vũ khí trong tay, vẫn cảnh giác chĩa súng về cô.

Mộ Khuynh Khuynh tin chắc nếu cô để lộ ra điều gì đó bất thường, họ sẽ không do dự cho cô ăn vài viên ngay! Cô dựa theo phương hướng của thần sử mà đi, hẳn người mà cô đang gặp là thành viên đội quả cảm.

Trong lòng Mộ Khuynh Khuynh thả lỏng không ít, ít nhất thì cô không phải đối diện với hoàn cảnh hiểm ác này một mình. Tuy nhiên cánh cửa trước mắt vẫn cần phải vượt qua.

Cô lại đưa tay lên và chậm rãi đi ra ngoài, dùng bộ dạng đáng thương mà nói.

"Hai anh lính, tôi bị lạc vào đây."

Một người lính mặt chữ điền, mày rậm mắt to quay sang người lính bên cạnh.

"Lại Trùng, tôi nghĩ cậu ta chỉ là một thanh niên bình thường, không cần căng thẳng quá."

Người được gọi là Lại Trùng không cho lời của đồng đội là đúng, súng trong tay cũng không có nửa phần buông lơi, lười biếng đáp.

"Có vài người đang cải trang, đừng để bề ngoài vô hại của bọn họ lừa."

Người lính biết tính cách Lại Trùng vừa cố chấp vừa đa nghi nên cũng không nói thêm nữa. Anh lấy ra một đoạn dây thừng đi đến trước mặt Mộ Khuynh Khuynh, trói chặt hai tay cô ra phía sau.

Mộ Khuynh Khuynh cụp mắt, ngoan hiền để mặc anh trói lại, người ở dưới mái hiên, phải nhịn.

Tên là Lại Trùng đúng không! Cô nhớ kỹ…

Theo sau bước đi vững chắc của hai người lính là Mộ Khuynh Khuynh thở hổn hển, loạng choạng kéo lê thân thể mệt mỏi.

Lại Trùng cau mày, mắt phượng hơi nhướn tỏ rõ ý bất mãn về phía Mộ Khuynh Khuynh, sau đó quay sang người lính mặt chữ điền.

"Trần Việt, tên tù binh này làm chậm hành trình của chúng ta quá, ném hắn ở chỗ này tự sinh tự diệt đi."

Nghe được thanh âm lười biếng tràn đầy ác ý từ phía trước truyền đến, Mộ Khuynh Khuynh lảo đảo suýt té ngã. Cô thầm giơ ngón giữa lên sau lưng anh, nhe răng trừng mắt đầy giận dữ.

Lại Trùng đột nhiên quay lại, vừa lúc nhìn thấy người phía sau không kịp thu hồi biểu cảm cộng với bộ dáng tức giận nhưng không dám nói gì, trong mắt anh thoáng ý cười.

Trần Việt vỗ vai anh thuyết phục.

"Được rồi, Lại Trùng! Cậu xem dáng vẻ gầy gò ốm yếu của hắn đi, căn bản không giống với người đã từng trải qua huấn luyện."

Lại Trùng uống một ngụm nước từ cái chai bên hông, nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu cậu đã nói thế thì tôi tạm tin vậy."

Khi hai người họ đang nói chuyện với nhau, âm thanh rụt rè từ thanh niên bị trói tay chen vào.

"Có thể cho tôi một ít nước không, tôi khát quá!"

Trần Việt đưa chai nước của mình lên môi cô, Mộ Khuynh Khuynh cũng không chê dùng chung bình với người khác, há miệng ừng ực mấy ngụm to mới lấy lại được cảm giác thoải mái cho cổ họng.

Lại Trùng nhìn hai người trước mắt, mắt phượng híp lại, dẫn đầu đi về phía trước.