Edit: Bơ
Vì Lại Trùng đã đánh rơi bản đồ nên hai người chỉ có thể đoán đường mà đi. Suốt cả một đường, không ai nói chuyện với ai, cũng không gặp phải bất kỳ hung thú nào khó ứng phó, vài con thú linh tinh xuất hiện công kích bọn họ nhưng đều nằm dưới ngọn súng của Lại Trùng.
Hai người còn lại rất ít lương khô, lúc đói bụng sẽ ăn thịt mấy con thú đột biến, cũng may thịt tươi ngon, cho dù không có gia vị nhưng cũng không khó để nuốt xuống.
Lại Trùng tuy phớt lờ Mộ Khuynh Khuynh nhưng cũng không có đuổi cô đi. Cô cũng biết điều mà hỗ trợ nhóm lửa, chế biến nguyên liệu, nấu ăn, làm được gì thì làm tất.
Gặm miếng thịt trong tay, Mộ Khuynh Khuynh không khỏi lo lắng mà nói.
"Không biết bên Trần Việt đại ca như thế nào rồi."
Lại Trùng liếc nhìn cô, thanh âm nhàn nhạt.
"Cậu còn tâm tư để lo cho cậu ta à!"
"Anh ấy rất tốt với tôi, tôi đương nhiên quan tâm."
"Cậu vẫn nên lo cho bản thân thì hơn, nếu liên lụy đến tôi, đừng trách tôi độc ác."
Mộ Khuynh Khuynh nghiến răng, cô biết ngay không thể giao tiếp bình thường với thằng nhóc này mà. Cô vẫn nên tiếp rạch ròi với anh, nếu không sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức chết.
Lúc này, bầu trời trong xanh đã chậm rãi tụ lại một lượng lớn mây đen, ánh sáng từng chút từng chút bị che đi, một lát sau, trời đã tối sầm như ban đêm.
Cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc và tìm nơi trú mưa nhưng xung quanh chỉ toàn cây cối lởm chởm, tìm một lúc cũng không thấy nơi nào.
Vài tia sấm đánh ầm ầm buộc hai người phải tránh đi những cái cây, họ chỉ có thể chật vật chạy xung quanh trong những khoảng trống.
Nước mưa tụ lại trên đầu hình thành những dòng suối nhỏ chảy dài trên mặt Mộ Khuynh Khuynh khiến cho thuốc nhuộm đen cùng các vết dơ bẩn bị cuốn trôi không còn một mảnh. Áo bông trên người cũng thấm một lượng lớn nước mưa khiến cả người lạnh thấu xương.
Khi Mộ Khuynh Khuynh không thể mở mắt xác định phương hướng vì mưa quá lớn, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy và bảo vệ cô, là Lại Trùng!
Không biết đã qua bao lâu, mưa to cuối cùng cũng dần lắng xuống, lúc này cả hai đều ướt sũng, nước mưa không ngừng chảy dài xuống trông rất chật vật.
Lúc này, cánh tay của Mộ Khuynh Khuynh bị bàn tay to của người đàn ông bắt lấy, từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh băng, không còn chút dấu vết lười biếng thường thấy.
"Cô đang cải trang sao? Nói mau, cô đi theo chúng tôi có mục đích gì?"
Lúc này, Mộ Khuynh Khuynh mới nhận ra thuốc nhuộm trên mặt đã bị nước mưa làm trôi. Cô thật sự muốn bẻ gãy tay anh nhưng cũng tự biết sức mình, cuối cùng, cô quyết định thu hồi lại tia hảo cảm lúc nãy.
Mộ Khuynh Khuynh hạ giọng, nói nhỏ.
"Những gì tôi nói với Trần Việt đại ca đều là sự thật, ngoại trừ việc không nói mình là con gái, tôi không hề có ý giấu giếm. Tôi là con gái, lại trốn nhà đi, nếu không thay đổi ngoại hình thì quá nguy hiểm. Tôi thật sự không có mục đích gì cả!"
Lại Trùng chăm chú nhìn cô, quyết không có sót bất kì biểu tình khả nghi nào trên khuôn mặt cô.
Mộ Khuynh Khuynh không nói dối nên cũng không sợ bị anh nhìn ra điểm gì. Thật ra, sau mấy ngày chung chỗ, cô có thể cảm nhận được Lại Trùng không phải là người xấu, chỉ là có hơi đa nghi và độc miệng. Nhưng mà cô lại không có thực lực, cũng không có ai để dựa vào, chỉ có thể làm một cô gái yếu đuối dựa dẫm vào đàn ông thôi.
Khi hàm răng của cô va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch vì quá lạnh thì mới nghe thấy giọng nói từ tốn của anh.
"Tốt hơn là cô không nên nói dối, nếu không cô liền biết hậu quả như thế nào."
Mộ Khuynh Khuynh âm thầm trợn ngược mắt, nếu không phải bất đắc dĩ, có quỷ mới nguyện ý đi theo anh.
Mấy ngày nay đi bôn ba khắp nơi vẫn chưa có tắm rửa, nay lại bị nước mưa dội làm ướt đẫm cả người nên giờ rất khó chịu. Mộ Khuynh Khuynh nói lí nhí.
"Anh tìm giúp tôi một chỗ tắm rửa được không, khó chịu quá!"
Sau đó, hai người tìm thấy một cái hồ nhỏ gần đó, Lại Trùng tùy tiện rửa sạch người rồi đi đến sau tảng đá ngồi, trước khi rời đi còn nói.
"Nếu có nguy hiểm thì gọi cho tôi."
Nước trong hồ tuy lạnh nhưng Mộ Khuynh Khuynh cũng không quan tâm, hai ba động tác liền cởi sạch quần áo trên người xuống rồi chui vào. Mới đầu cô còn run cầm cập nhưng được một lúc cũng quen dần, cô cởi tóc giả ném lên bờ và tắm.
Sau khi giặt rửa và nhìn bộ quần áo ướt đẫm, Mộ Khuynh Khuynh phát sầu. Nguyên chủ chỉ chuẩn bị thêm một chiếc áo khoác nhưng ban nãy túi đồ đã ẩm ướt vì thấm mưa.
Trong tuyệt vọng, Mộ Khuynh Khuynh chỉ có thể vắt khô nước rồi mặc lại qυầи ɭóŧ cũ, những thứ còn lại cô nhét vào trong túi xách. Vì chỉ mặc đồ khoác bên ngoài nên khí lạnh xông thẳng vào người thấu đến tận xương. Lúc này, cô chỉ muốn tìm một nơi để nhóm lửa.
Bước đến chỗ Lại Trùng, cô nói với vẻ biết ơn.
"Tôi tắm xong rồi, cảm ơn anh đã chờ tôi!"
Lại Trùng nhất thời ngây người khi nhìn thấy cô gái với dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tinh xảo. Thế nhưng, chẳng mấy chốc, anh phục hồi tinh thần, không ngờ thằng nhóc này lại có bộ dạng xinh đẹp như vậy!
Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được một cái hang có thể chứa được ba bốn người rồi nhóm lửa lên.
Mộ Khuynh Khuynh lấy quần áo ướt đặt ở một bên hong khô và lấy khăn ra lau khô mái tóc ẩm ướt. Cũng may tóc cô ngắn nên khá nhanh khô.
Lại Trùng tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Hắn cởi từng thứ trên người ra cho đến khi chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ. Thấy cô gái đối diện vẫn đang nhìn mình, hắn cười nhạt.
"Thế nào? Muốn nhìn tôi cởi luôn sao?"