Edit: Bơ
Phương Tiến đứng dậy, lấy khăn ướt lau sạch cho cả hai rồi giúp Mộ Khuynh Khuynh sửa lại quần áo, sau đó dịu dàng nói.
"Em đói không, giờ cũng không còn sớm, thầy đưa em đi ăn, em muốn ăn gì?"
Sau khi trải qua một loạt sự tình, Mộ Khuynh Khuynh quả thật có hơi đói, cũng không ra vẻ với Phương Tiến, gật đầu đáp.
"Được, đi thôi!"
Nói rồi đứng dậy định mang giày vào đã thấy Phương Tiến ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày vào và cẩn thận buộc dây lại.
"Thầy, thầy Phương, em có thể tự mang…"
"Khuynh Khuynh, đừng từ chối những gì thầy có thể làm cho em, được chứ?"
Giọng của Phương Tiến có chút khẩn trương và thận trọng.
Nhưng mà, nếu đồng ý thì vị đại nhân trong nhà e là càng khó thu phục hơn nữa, cô làm sao dám, ai bảo thầy Phương không phải là tuyến chính của cô! Cô cũng chỉ có thể xin lỗi…
Cô không trả lời, chuyển sang chuyện khác.
"Thầy Phương, em muốn ăn cháo hải sản, thầy dẫn em đi được không?"
Phương Tiến sợ nếu bức quá sẽ dọa cô chạy mất nên cũng theo ý cô mà đáp.
"Được, đi thôi!"
***
Ra đến bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, đường đã lên đèn.
Phương Tiến vừa lái xe vừa tìm một ít chủ đề trò chuyện với Mộ Khuynh Khuynh nhưng câu được câu mất. Bởi vì chuyện vừa rồi, giữa hai người tồn tại bầu không khí ái muội nhàn nhạt.
Cơm nước xong, sợ cô mệt nên hắn không giữ cô ở bên ngoài nữa. Hắn chở cô về tiểu khu, sửa lại tóc mái cho cô, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt, nhìn cô lên lầu rồi mới quay về.
Mộ Khuynh Khuynh mở cửa thì thấy trong phòng tối om. Cô cũng không để ý nhiều, bật đèn lên rồi thay dép. Vừa đưa mắt nhìn đến cửa sổ ban công thì giật mình, hóa ra là Mộ Khuynh An.
Thiếu niên tựa vầng hào quang đứng trong ánh sáng lờ mờ càng khiến hắn đẹp như tranh vẽ.
Mộ Khuynh Khuynh bước tới hỏi.
"Anh, sao anh lại đứng ở đây?"
Đợi một lúc cũng không thấy Mộ Khuynh An trả lời, Mộ Khuynh Khuynh không muốn cùng hắn lãng phí thời gian nên quay người về phòng. Ngay khi cô vừa nhấc chân, phía sau đã truyển đến giọng nói âm trầm của Mộ Khuynh An.
"Anh không biết là em với giáo viên toán có quan hệ tốt như vậy…"
Vừa nghe lời này, Mộ Khuynh Khuynh không khỏi chột dạ. Cô dừng bước, nhìn về nơi hắn đang đứng, vừa vặn có thể nhìn rõ mọi chuyện dưới nhà. Chẳng lẽ hôm nay cô về trễ, mà hắn vẫn luôn đợi cô…
Trong lòng cô nổi lên đủ loại tâm tình, hai mắt chậm rãi dâng đầy hơi nước, cô nức nở đem chuyện buổi chiều mình bị thương nên được thầy Phương đưa đến phòng y tế, sau đó vì quá muộn nên cùng đi ăn và tiện đường đưa cô về nhà. Đương nhiên, cái chuyện kia, cô không nhắc đến một từ.
Vừa nói xong, Mộ Khuynh An đã nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên nhìn kỹ. Trên cái trán trắng muốt vẫn còn vết đỏ mờ nhạt, tim hắn khẽ nhói lên. Đứa trẻ mà hắn luôn coi như bảo bối thế nhưng lại vô cớ bị thương, hắn nhẹ xoa lên vết đỏ.
"Em còn đau không? Sao không gọi cho anh?"
"Không đau nữa, chỉ là đầu óc hơi nặng thôi!"
Nói rồi rầu rĩ lên án, vùi đầu vào lòng Mộ Khuynh An mà khóc nức nở.
"Dạo này anh cứ luôn không để ý đến em, em không dám gọi cho anh!"
"A Khuynh ngoan, đừng khóc nữa, là anh sai rồi."
Mộ Khuynh An vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành.
"Vậy sau này anh còn không để ý đến em nữa không?"
"Sẽ không…"
"Móc nghoéo đi…"
Cô duỗi ngón út ra móc vào ngón út của Mộ Khuynh An.
"Anh ăn tối chưa?"
"Đang đợi em về ăn cùng."
Mộ Khuynh Khuynh nhón chân hôn lên mặt hắn một cái, mặt tươi rói.
"Anh trai tốt của em, vậy anh ăn đi, em tắm đã."
Nói rồi về phòng lấy quần áo đi tắm.
Mộ Khuynh An xoa nơi vừa bị hôn, ý cười ở khóe môi tràn ngập, càng ngày càng đậm.
Hắn biết khoảng thời gian này hắn né tránh nhất định sẽ khiến cô khó chịu. Thật ra hắn chỉ đang giả vờ bình tĩnh thôi, từ khi phát hiện bản thân có suy nghĩ kỳ lạ với em gái, hắn đã vô cùng bàng hoàng, sợ hãi, bất lực, không biết phải làm thế nào ngoài việc trốn tránh.
Tất nhiên là…
Vô dụng, hình bóng em gái vẫn luôn ở trong tâm trí hắn. Hắn áp chế nó trong vô vọng, cái gì càng đè nén thì càng bùng nổ, hậu quả còn đáng sợ hơn!
Hắn không thể chịu được người đàn ông nào có hành vi thân mật với cô, dù là giáo viên cũng vậy!
Hiện giờ suy nghĩ của hắn đã thông suốt, đám mây mù trên đỉnh đầu tan biến, bầu trời lại trở nên quang đãng.
***
"Chúc mừng thí luyện giả đạt được 80% độ khuynh tâm của Mộ Khuynh An."
"Chúc mừng thí luyện giả đạt được 76% độ khuynh tâm của Phương Tiến."
Mộ Khuynh Khuynh đang tắm thì bị giọng nói của thần sử làm cho giật mình.
"Vì đây là thành tựu đầu tiên của thí luyện giả, bản thần sử thưởng cho ngươi danh khí bích ngọc siêu cấp vĩnh cữu. Nó sẽ hỗ trợ ngươi hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn."
Khóe miệng Mộ Khuynh Khuynh giật giật, có chút kinh ngạc đối với phần thưởng đặc biệt này, nhưng có thưởng là tốt rồi. Cô vui vẻ ký nhận, tuy rằng không biết công dụng của danh khí này nhưng chắc nó cũng không tệ.
Tắm rửa xong, cô hướng vào gương làm tư thế cố lên để cổ vũ chính mình rồi mở cửa ra ngoài.
Đến phòng khách, cô thấy Mộ Khuynh An đang an tĩnh ngồi trên sô pha, mí mắt hơi rũ xuống, tựa như đang ngồi thiền.
Mộ Khuynh An nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra, trong mắt cuồn cuộn những suy nghĩ khi thấy người vừa xuất hiện.