Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

Thế Giới 1 - Chương 7 | H

Edit: Bơ

Phương Tiến giúp Mộ Khuynh Khuynh ổn định cơ thể, nhưng cô lại loạng choạng ngã vào lòng hắn. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tình cảnh vừa rồi giống như cô vừa nhào vào lòng hắn vậy. Cô cũng không chú ý tới tay hắn đã đặt lên eo cô, tay kia đặt lên bầu ngực trái mềm mại của cô.

Quần áo vào mùa thu thường mỏng và mềm, huống chi cô chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ có mυ'ŧ đệm bên trong. Khi Phương Tiến ôm cô gái vào lòng, hắn không cẩn thận chạm vào khối mềm mại này.

Mọi thứ xung quanh liền trở nên tĩnh lặng. Khoảnh khắc này, những nguyên tắc của một giáo viên đều bay biến đi mất. Tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được chỉ còn lại cô gái trong tay.

"Khuynh Khuynh…"

Giọng nói trầm thấp, tựa như nỉ non truyền vào tai Mộ Khuynh Khuynh.

"Thầy, thầy Phương! Tay thầy…"

Cảm nhận được ngực bị một bàn tay ấm áp bao bọc, Mộ Khuynh Khuynh khẽ rêи ɾỉ.

Cô vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi bàn tay to trước ngực nhưng không biết càng làm vậy càng tăng thêm cọ xát giữa hai người.

Mộ Khuynh Khuynh vặn vẹo mấy lần nhưng không thoát được, ngược lại còn có cảm giác càng ngày càng bị bóp chặt, cô ngẩng mặt nhìn Phương Tiến.

Bốn mắt vừa chạm nhau, cô liền bị ánh sáng mãnh liệt của đối phương làm cho kinh sợ.

"Thầy Phương!"

Còn chưa kịp dứt lời, đôi môi đỏ đã bị Phương Tiến chặn lại, lưỡi to xông vào tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ mềm mại, liếʍ mυ'ŧ liên tục.

Âm thanh "chậc chậc" mang theo vài sợi chỉ bạc rơi ra từ khóe miệng của hai người. Bàn tay to lớn đã không còn thỏa mãn với việc vuốt ve qua lớp quần áo nữa. Phương Tiến đưa tay thẳng vào bên trong, nhẹ nhàng nhào nặn bộ ngực vẫn đang phát triển của thiếu nữ.

Xúc cảm mềm mại tinh tế kia khiến hắn không nỡ buông tay. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về viên trân châu nhỏ đang vô thức dựng đứng lên. Mộ Khuynh Khuynh không nhịn được bật ra một tiếng rêи ɾỉ. Thân thể lại càng thêm mềm nhũn.

Nghe được tiếng của cô, Phương Tiến cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi đỏ mọng. Hắn đặt cô nằm trên giường, cúi người, giữ lấy cằm cô như sắp hưởng thụ một món mỹ vị của nhân gian.

Hắn nhẹ nhàng liếʍ, cắn cằm cô, một đường đi xuống xương quai xanh tinh xảo, đẩy áo thun của cô lên, bộ ngực non mềm trắng nõn cứ như vậy trần trụi xuất hiện trước mặt hắn. Viên hồng ngọc kia như đang dụ dỗ người ta phạm tội. Hắn ngậm lấy một bên ngực, nhẹ nhàng ma sát, tay kia xoa nắn bên còn lại thành đủ loại hình dạng, một ít thịt mềm tràn ra từ giữa khe hở của các ngón tay, thơm ngon không gì bằng!

Bàn tay ấm áp nương theo bụng nhỏ dần dần đi xuống, lại vẽ vài vòng tròn trên cái rốn nhỏ khiến người dưới thân không khỏi run lên. Đôi mắt đen láy của Phương Tiến hiện lên ý cười cùng hưng phấn.

"Thầy… Thầy Phương! Đừng… Đừng làm!"

Mộ Khuynh Khuynh khổ sở vặn vẹo, trong người dâng lên một cảm giác tê ngứa khó tả, như muốn nhiều hơn nữa nhưng lại không thể chịu được.

Có một luồng nhiệt từ bụng dưới dồn xuống hạ thân, lại có thứ nước gì đó từ thân thể chảy ra.

Mộ Khuynh Khuynh trước đây đã từng đọc một số sách nên biết đây là biểu hiện động tình ở nữ giới. Cô xấu hổ buồn bực không thôi, dùng hết sức mà đẩy Phương Tiến ra nhưng cả người mềm nhũn vô lực. Trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, cô chỉ có thể khóc thút thít.

Nghe được âm thanh nức nở, Phương Tiến đang rơi vào du͙© vọиɠ thoáng lấy lại được lý trí. Hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng với đôi mắt ngấn nước và đôi môi anh đào ướŧ áŧ đỏ lên sau nụ hôn vừa rồi, đẹp vô cùng.

Phương Tiến cảm thấy trái tim đập loạn xạ không thể kiểm soát được, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể bốc đồng và liều lĩnh như một đứa nhóc!

"Khuynh Khuynh… Em đẹp quá!"

Nhẹ nhàng liếʍ đi những giọt nước mắt của cô. Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô, tay hắn chậm rãi di chuyển từ đùi cho đến khi chạm phải một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ, ngón tay vuốt dọc theo cái khe giữa qυầи ɭóŧ. Cảm nhận được nơi đó đã là một mảnh ướŧ áŧ, hơi thở của hắn trở nên dồn dập.

Mộ Khuynh Khuynh lúc này đã mềm thành một vũng nước, dù sao cô cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Kiếp trước cô cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, lúc này cô cũng chỉ có thể mơ hồ nói.

"Thầy Phương, không… đừng mà, kia… nơi đó dơ!"

Phương Tiến thấp giọng cười.

"Nơi đó của Khuynh Khuynh làm sao dơ được, phải là thơm mới đúng."

"Thầy Phương, thầy, thầy, …"

Ngón tay Phương Tiến chậm rãi thăm dò theo mép qυầи ɭóŧ, vừa đưa tay vào, người dưới thân liền kẹp chặt hai chân.

Hắn dùng gối đẩy chân cô ra, đầu ngón tay lúc này đã chạm đến miệng huyệt, sờ được một mảnh ướŧ áŧ trơn trượt. Hắn rút tay đưa lên mũi ngửi, chất dịch bóng loáng mang theo mùi thơm đặc trưng của cơ thể thiếu nữ khiến hắn không nỡ bỏ xuống.

Hắn vươn đầu lưỡi ra liếʍ, yêu thương nói.

"Nước trong thân thể Khuynh Khuynh thật thơm ngọt!"

Mộ Khuynh Khuynh xấu hổ quay đầu sang một bên, không nhìn hắn nữa, nhỏ giọng nói.

"Thầy Phương, đồ xấu xa!"

Phương Tiến cười nói.

"Khuynh Khuynh, em thích không?"

Nói rồi vùi khuôn mặt vào nơi tư mật của thiếu nữ, cánh hoa ửng hồng mềm mại có chút ứa nước, cực kỳ mê người.

Hắn không kìm chế được nữa, há miệng cánh hoa kia rồi nhanh chóng di chuyển lưỡi. Một tay không ngừng nhào nặn bộ ngực mềm mại, một tay cố định phần eo đang cố phản kháng của cô.

"A… Khó chịu quá, thầy… thầy, mau dừng lại, em, em muốn đi tiểu…"

Mộ Khuynh Khuynh cảm giác được một luồng nhiệt nhanh chóng chạy xuống hạ thân, tưởng mình mắc tiểu, cô nín lại, nhưng vô dụng, luồng nhiệt kia thế nhưng lại phun ra từ huyệt nhỏ.

Phương Tiến ngẩng lên, mặt hắn dính đầy nước, một ít còn chảy xuống khiến cho bộ dạng cấm dục càng có thêm vài phần da^ʍ mĩ.

"Khuynh Khuynh, thầy liếʍ em đến cao trào, thoải mái không?"

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Mộ Khuynh Khuynh xấu hổ đến đỏ mặt, vành tai cũng đỏ lên, bộ dạng thật sự khiến người ta thương tiếc.

Lòng Phương Tiến mềm nhũn, cô vẫn còn nhỏ, hôm nay như vậy là đủ rồi. Nếu thật sự xuống tay, sợ rằng sau này cô gái nhỏ sẽ không dám đối mặt với hắn.