Edit: Bơ
Phương Tiến đang định đi đến thư viện lấy tư liệu thì thấy sáu bảy nam sinh đang vây thành một vòng tròn trên sân bóng rổ.
Hắn tò mò đến xem có chuyện gì, mới đến đã thấy một nam sinh nâng một nữ sinh đang bất tỉnh lên. Nhìn kỹ hơn, hắn không khỏi ngạc nhiên, đây không phải Mộ Khuynh Khuynh sao?
Hắn bước tới quát hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Các nam sinh vừa thấy giáo viên liền liên mồm đem chuyện vừa rồi ra kể lại.
"Các em cũng quá sơ ý, sao có người tới đây lại không chú ý? Đây là học sinh lớp thầy, để thầy đưa em ấy lên phòng y tế."
Phương Tiến cau mày, trong lòng hắn lo lắng nên cũng lười để ý tới bọn họ, nhận Mộ Khuynh Khuynh từ tay nam sinh kia rồi vội vàng bế đến phòng y tế.
Lúc này một trong những nam sinh đó mới nhỏ giọng nói.
"Người này hình như là em gái của Mộ Khuynh An bên lớp mười hai, rất xinh đẹp, trước kia tớ nghe nhiều người nói qua rồi!"
"Vậy đi tìm Mộ Khuynh An báo tin đi, tiện thể xin lỗi luôn, dù sao cũng là lỗi của bọn mình vì đã làm người ta bị thương."
"Được, vậy tớ về trước đây!"
Sau khi bàn bạc xong, bọn họ cũng không còn tâm tư ở lại chơi nữa nên giải tán.
Mà nam sinh nhận nhiệm vụ đi báo tin cho Mộ Khuynh An, vừa đến trường liền bị cô gái cậu ta thầm thương trộm nhớ nhờ giúp đỡ. Thế là cậu ta vui sướиɠ chạy theo mông người, hoàn toàn đem chuyện của Mộ Khuynh An quăng đến tận chín tầng mây.
***
Mồ hôi đầm đìa trên trán chảy xuống, một vài giọt theo lông mi rơi vào mắt khiến Phương Tiến đau xót. Nhưng hắn đang ôm người trong tay, làm sao còn có thể quan tâm đến chuyện này.
Kể từ chuyến tàu điện ngầm ngày hôm đó, dường như hắn để ý Mộ Khuynh Khuynh nhiều hơn trước, hắn càng để ý thì càng muốn được để ý hơn. Sau một thời gian, hắn đã dấy lên một khát vọng mà chính mình cũng không thèm để ý, chỉ là hắn che giấu rất kỹ!
Khi nhìn thấy bộ dạng mỏng manh thê thảm của cô, lý trí của hắn hoàn toàn tan nát. Hắn không quan tâm tới cái gì gọi là đạo lý thầy trò. Thật ra, tình yêu trong đời thường chính là vậy.
Ở trong một khoảnh khắc nào đó, vì cô mà mềm lòng, cũng vì cô mà tim đập loạn nhịp.
Bác sĩ Lý đang thảnh thơi ngồi uống trà thì đột nhiên hai bóng dáng chật vật vọt vào khiến ông hoảng sợ, ông kinh ngạc đứng dậy hỏi.
"Thầy Phương, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Em ấy bị bóng rổ đập vào đầu nên bất tỉnh, bác kiểm tra nhanh cho em ấy đi!"
Vừa nói vừa cẩn thận đặt Mộ Khuynh Khuynh lên cái giường nhỏ, sau đó mới thả lỏng tay, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Phương Tiến, bác sĩ Lý cũng không hỏi thêm gì nữa, ông cầm dụng cụ đến khám cho Mộ Khuynh Khuynh.
Một lúc lâu sau, ông mới để đồ xuống và nói.
"Không có vấn đề gì lớn, có thể bị chấn động nhẹ ở não. Trước tiên cho em ấy một ít glucose, một lát nữa sẽ tỉnh."
Sau đó cảm khái nói tiếp.
"Thầy Phương, bình thường nhìn thầy lãnh đạm, không ngờ lại là người ấm áp như vậy nha."
Phương Tiến cười khổ, không nói gì cả. Nghe thấy Mộ Khuynh Khuynh không có vấn đề gì nên lo lắng trong lòng giảm đi không ít. Hắn cảm ơn bác sĩ Lý rồi xin phép đi trước, lát nữa lại đến.
***
Mộ Khuynh Khuynh vừa mở mắt đã cảm nhận được cơn đau từ trên đầu truyền đến. Cô mờ mịt nhìn quanh, không rõ mình đang ở nơi nào. Khi nhìn thấy dụng cụ y tế, cô mới nhớ đến cái cảnh mình hứng nguyên quả bóng rổ vào đầu dẫn đến bất tỉnh.
Cô nghiêng đầu sang một bên liền thấy Phương Tiến đang đọc sách ở ghế đối diện.
Cô không khỏi thắc mắc, sao hắn lại ở đây? Trên gương mặt tuấn tú là chiếc mắt kính gọng vàng nhìn có vẻ rất tri thức. Dáng người thon dài nên dù chỉ mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen vẫn mang đến cho người ta thấy thích mắt. Chỉ là mặt hắn quá lãnh đạm, nhìn vào liền thấy một bộ dạng cấm dục.
Cô biết Phương Tiến ở trường học được rất nhiều nữ sinh yêu thích. Nghe nói có cô giáo nào đó tỏ tình với hắn bị học sinh vô tình đi ngang qua nghe được. Chuyện này cũng đã đồn đại được một thời gian rồi nhưng thời gian dài cũng không có động tĩnh gì nên không có ai nhắc đến nữa.
"Thầy Phương!"
Giọng nói yếu ớt, khàn khàn vang lên.
Nghe thấy tiếng động, Phương Tiến đặt quyển sách trong tay xuống và đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi.
"Tỉnh rồi sao, em cảm thấy thế nào? Có còn đau không?"
Ngữ khí nhẹ nhàng khác một trời một vực với thường ngày khiến Mộ Khuynh Khuynh nhất thời không đỡ được, cô sững người một lúc rồi mới trả lời.
"Đã khá hơn nhiều rồi nhưng đầu vẫn có chút choáng, còn lại thì không sao, thầy Phương, khiến thầy lo lắng rồi."
Cô thật sự cảm động trước sự quan tâm của Phương Tiến.
"Sao em lại ở đây, là thầy đưa em tới sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Em đã ngủ bao lâu rồi?"
Phương Tiến cười nói.
"Thắc mắc của em không ít nhỉ. Thầy tình cờ đi ngang qua nên đưa em đến phòng y tế. Bây giờ hơn năm giờ rồi, em đã ngủ cả chiều nay. Thầy đã xin nghỉ giúp em, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt!"
Đã hơn năm giờ, vẫn chưa tan học. Mộ Khuynh Khuynh vén tấm chăn nhỏ lên, cô muốn về nhà, nhưng đầu óc choáng váng cùng cảm giác vô lực khiến cô đứng không vững, suýt nữa đã té.