Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

Thế Giới 1 - Chương 5

Edit: Bơ

Trong chớp mắt, Mộ Khuynh An nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, quần áo xộc xệch, xương quai xanh tinh xảo, đôi mắt ngấn nước tựa như đang ủy khuất, tựa như đang thẹn thùng nhìn hắn, giống như yêu tinh câu hồn, câu hắn đi, đi xuống trụy…

Trong lòng có cái gì đó muốn nhảy ra ngoài. Còn hắn, muốn kháng cự, muốn kìm chế, nhưng lại bất lực!

Mái tóc trên trán rũ xuống đem mọi suy nghĩ trong mắt che đi. Mộ Khuynh An siết tay thành nắm đấm, ho nhẹ một tiếng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ái muội và nói.

"Sao lại không gõ cửa, em có đau không?"

Mộ Khuynh Khuynh ủy khuất trả lời.

"Em, em đang muốn gõ cửa, ai nghĩ anh lại mở chứ. Còn có, nơi này đau quá!"

Nói rồi nắm lấy tay Mộ Khuynh An đặt vào chỗ bị đau của mình.

"Đau quá, anh xoa cho em đi!"

Mộ Khuynh An không hề phòng bị, bàn tay lập tức đặt lên nơi tư mật của em gái, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to, vừa ấn vừa xoa.

Sự động chạm mềm mại khiến Mộ Khuynh An hít thở không thông, hắn vội giật mạnh tay về, hai má đỏ bừng khiến cho khuôn mặt tuấn tú càng thêm hấp dẫn. Chỉ là cái chạm nhẹ vào nơi đó, ngay cả khi cách qua một lớp vải, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ.

"A Khuynh, em có biết em đang làm gì không?"

Giọng Mộ Khuynh An khàn khàn, mang theo mùi vị của thiếu niên lần đầu tiếp xúc với du͙© vọиɠ.

Mộ Khuynh Khuynh ngây thơ chớp hai mắt ngấn nước nhìn hắn.

"Không phải anh hỏi em có đau hay không sao? Hơn nữa anh còn là anh trai em, anh giúp em xoa chỗ đau có gì mà không đúng?"

Như là cảm thấy lời mình nói vô cùng có lý, cô vươn tay ra nắm lấy tay hắn tiếp tục hành động vừa rồi nhưng bị hắn tránh đi.

"Em đã lớn rồi, phải hiểu giữa nam và nữ có khoảng cách, cho dù anh là anh trai của em cũng không thể giống như vừa rồi."

Mộ Khuynh An có chút bất đắc dĩ, hắn nhất thời không biết nên đối mặt với em gái mình thế nào. Ảnh hưởng mà Mộ Khuynh Khuynh mang lại cho hắn hai ngày qua quá lớn, lòng hắn rối loạn, không thể kiểm soát được.

"Em đi chơi cả ngày cũng mệt rồi, về phòng nghỉ đi, bữa tối anh sẽ gọi em."

Mộ Khuynh Khuynh lộ ra vẻ ủy khuất, cái tình huống này là ngoài ý muốn được chưa! Tuy vậy, nếu tiếp tục ở lại có vẻ cũng không tốt lắm, cô thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn đi về phòng.

Một đêm không ai nói với ai câu nào.

***

Ngày hôm sau, hai anh em ra ngoài ăn sáng rồi đi học. Trên suốt đường đi, Mộ Khuynh Khuynh thấy hắn luôn yên lặng nên muốn tìm mấy câu phá vỡ cái không khí nặng nề này.

"Anh, việc học ở trường có tốt không?"

"Không tệ!"

Được rồi!

"Vậy anh nghĩ bố mẹ sẽ mang quà gì về cho chúng ta?"

"Không biết!"

Mộ Khuynh Khuynh vờ như bị đả kích đến tức giận.

"Em không để ý tới anh nữa! Hừ…"

"…"

Vừa đến lớp, Mộ Khuynh Khuynh nhanh chóng đi đến bàn học rồi nằm bẹp trên đó, cầm cây bút xoay trong vô thức.

Dường như có ai đang gọi cô, khi cô định thần lại thì mới biết đó là nam sinh ngồi ở bàn sau.

Mộ Khuynh Khuynh không có mấy ấn tượng về người này. Trong trí nhớ của nguyên chủ, đó là một nam sinh đẹp trai nhưng nhút nhát và trầm tính, ở trong lớp cũng không tạo ra bất kì cảm giác tồn tại gì!

Chỉ nghe thấy cậu ta nhỏ giọng hỏi, thanh âm có chút khẩn trương.

"Mộ Khuynh Khuynh, có thể… cho tớ mượn ghi chú môn tiếng anh của tiết trước được không?"

Mộ Khuynh Khuynh đưa sổ ghi chép cho cậu ta, ngượng ngùng nói.

"Thật ra tớ ghi chép cũng không đầy đủ lắm, cậu đừng cười tớ!"

Đối với nam sinh ngoan ngoãn như thế này, cô rất có hảo cảm, nghĩ một chút rồi nói thêm.

"Lần sau cần gì cậu đi tìm lớp trưởng mà mượn, ghi chú của cậu ấy đầy đủ lắm."

Qúy Thành nhận lấy sổ ghi chép, thấp giọng cảm ơn nhưng không đáp lại những lời sau đó của Mộ Khuynh Khuynh.

Mộ Khuynh Khuynh cũng không mấy quan tâm, đám học sinh đã bắt đầu đến lớp rồi. Cô chỉnh lại đồng phục, chuẩn bị vào lớp!

***

Ngày cứ thế trôi qua, dường như tất cả không có gì thay đổi, lại dường như có điều gì đó khác lạ.

Mộ Khuynh Khuynh nhạy bén nhận ra Mộ Khuynh An đang cố tình tránh né cô mặc dù hắn không thể hiện rõ ra bên ngoài! Mỗi khi cô tới gần hắn, hắn sẽ lảng đi nơi khác. Mỗi khi cô tìm hắn rủ đi ăn trưa, hắn đã cùng đám người Chu Ngôn đến nhà ăn rồi.

Chuyện như vậy cứ xảy ra vài lần, thế là Mộ Khuynh Khuynh không đến tìm Mộ Khuynh An nữa, hành động đó của hắn chứng tỏ tâm hắn đang loạn… Vậy cô nên làm gì? Hiện tại chỉ có thể ngủ đông, chờ cơ hội!

Nắng sớm mùa thu xuyên qua những tán lá tươi tốt chiếu xuống tạo thành những đốm sáng hình tròn, gió thu ấm áp tựa như mang theo hơi thở thơm ngọt.

Mộ Khuynh Khuynh lười biếng nằm dưới tán cây. Đây là một góc hẻo lánh ở trường, bình thường không có ai vào đây cả. Cô cũng là tình cờ phát hiện ra nơi này, khi có thời gian rảnh cô thường qua đây đọc sách, nghe nhạc và phát ngốc.

Mộ Khuynh Khuynh rất thích những khoảng thời gian yên tĩnh, nhàn nhã như thế này! Cô lấy quyển sách đắp lên mặt, thư thái nhắm mắt lại!

Năm tháng trôi qua thật êm đềm…

Sau khi tỉnh dậy, Mộ Khuynh Khuynh phủi bụi trên người rồi nâng bước đi về phòng học.

Đi ngang qua sân thể dục, Mộ Khuynh Khuynh thấy một đám nam sinh đang hăng hái chơi bóng rổ. Không ai chú ý đến sự xuất hiện của cô. Đột nhiên, quả bóng rổ lạc hướng, bay về phía cô, đã không kịp ngăn lại rồi.

Đầu Mộ Khuynh Khuynh truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó trước mắt tối sầm lại, trước khi ngất còn thầm chửi rủa, "Clm, tai bay vạ gió a!" Liền cái gì cũng không biết nữa.

Mấy nam sinh thấy cảnh này liền dừng chơi và chạy đến kiếm tra tình trạng của Mộ Khuynh Khuynh. Chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của cô gái có vết bóng in lên, làn da nơi đó đỏ ửng, nhìn rất thê thảm.

"Mau đưa cậu ấy đến phòng y tế."