Trong tích tắc tim cô đập rộn lên nhưng khuôn mặt nhỏ bé của cô vẫn bình tĩnh: “Hôm nay, Ngải Mính Mính muốn tới căng tin trường mua đồ, em đi cùng cô ấy.”
“Em xin lỗi, em không nên lén mua sữa tươi, anh tức giận rồi sao ?”
Thần sắc cô gái nhỏ hiện lên sự sợ hãi, từ nhỏ tới lớn mỗi lần làm sai đều có chung biểu cảm như vậy, sợ hắn nghiêm khắc trừng phạt, cũng sợ hắn tức giận, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người đó, những hành động như vậy mới có thể làm cho Từ Gia Trí mềm lòng, không tiếp tục truy cứu.
“Sợ anh tức giận mà còn dám lén mua sữa tươi uống, đã lâu rồi em không bị đau răng phải không?”
Như thường ngày, Từ Gia Trí đều dạy dỗ cô một cách vô cùng dịu dàng, cầm lấy chiếc bình thủy tinh kia nếm thử một ngụm, vừa cười vừa nhìn cô nói: “Nhiên Nhiên, bình sữa tươi này anh có thể uống cùng em chứ?”
“Ừ… dĩ nhiên rồi.”
Cô gái nhỏ vừa mơ màng tỉnh lại, trên mặt còn lưu lại chút tình nồng đỏ ửng, vừa dụi tay lau nước mắt vừa nằm úp người trả lời khiến cho người khác nhìn thấy không thể nhịn được mà muốn làm chút gì đó.
Ví như, muốn trêu cô khóc.
Ví như, muốn nghe cô phát ra tiếng thở dốc dễ chịu, vừa thở gấp vừa gọi anh.
“Cám ơn Nhiên Nhiên.”
Từ Gia Trí đặt bình sữa tươi xuống, mở tủ lấy ra một gói bαo ©αo sυ.
Từ Di Nhiên: “ ? ”
Không phải anh ta chỉ muốn uống sữa thôi sao?
Cô nhìn Từ Gia Trí chậm rãi đeo bαo ©αo sυ vô cùng tự nhiên lại cẩn thận, tựa như đang ăn một món ăn Pháp trong một cửa hàng xa hoa sang trọng.
Sau đó, lại uống thêm một ngụm sữa tươi, cúi người.
Miệng hắn hạ xuống, hương vị sữa tươi ngọt ngào từ trong miệng hắn truyền sang cô, đồng thời hang động mềm mại phía dưới của cô càng thêm lấp đầy, tựa như nước chảy mạnh vào biển sâu, chạm tới đáy.
Từ Di Nhiên cảm thấy cơ thể mình như hòn đá nhỏ bị sức mạnh của nước phá vỡ, giọt nước mắt khó khăn lau khô bây giờ lại lần nữa chảy xuống.
May mắn là Từ Gia Trí đút sữa tươi không quá nhiều, Từ Di Nhiên cố gắng nuốt xuống, nhưng cô chưa kịp vượt qua sự luống cuống này, anh lại dành cho cô một nụ hôn sâu.
Nụ hôn này thật sâu, sâu đến mức tựa như muốn đoạt lại hết hương thơm trên môi cô vừa nãy, sâu đến mức Từ Di Nhiên không thể phát ra âm thanh kɧoáı ©ảʍ cắm sâu dưới thân thể, chỉ còn lại hơi thở run rẩy không ngừng bủa vây từng đầu ngón tay.
“Sữa uống ngon như vậy sao, Nhiên Nhiên?”
Bàn tay Từ Gia Trí ôm lưng cô, nâng hạ thân của cô lên, vật nam tính to lớn tiến vào chỗ sâu, phát ra âm thanh nhớp nháp khiến cho cả người và linh hồn không khỏi run sợ.
Linh hồn Từ Di Nhiên như bị đánh bay, đầu óc ong ong, không nghe rõ Từ Gia Trí đang nói gì chỉ có thể nói được vài tiếng mơ hồ: “Ưm… anh… sâu… sâu quá…”
Đi vào quá sâu, Từ Di Nhiên cảm thấy tử ©υиɠ như bị giãn ra, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ cùng nhau xuất hiện trong cơ thể cô, càng lúc càng lớn dần lên, cô không phân biệt được đâu là đau đớn, đâu là khoát hoạt. Nước mắt thi nhau rơi xuống thành dòng.
Cô khóc đến run rẩy, mỗi một âm thanh phát ra đều thấy rõ sự ấm ức cùng bất lực.
Sức lực của Từ Gia Trí không hề giảm xuống, thậm chí càng thêm đưa đẩy vào đôi cánh hoa mỏng manh nhạy cảm kia của cô, kɧoáı ©ảʍ “càng mài càng nhọn”, càng thêm kịch liệt dữ dội.
Dưới kɧoáı ©ảʍ này, Từ Di Nhiên chẳng thể chịu được được mười giây, cô run rẩy khi lên tới cao trào.
“Nhiên Nhiên, gần đây càng ngày em càng không ngoan.”
Một chút ý thức mơ hồ, Từ Di Nhiên nghe thấy hắn trầm giọng, nhưng vì giọng nói kia quá mức dịu dàng nhu hòa khiến cô cảm thấy nguy hiểm tứ phía, tựa như mặt trời gần sát tảng băng, nhìn qua thì ấm áp nhưng thực chất không hề có nhiệt độ.
“Bây giờ còn học thói nói dối anh, phải vậy không?”
Lúc này, Từ Di Nhiên mới ý thức được lời nói dối kia của cô vô cùng ngu ngốc.
Phần mềm ứng dụng mua sắm trong điện thoại cô đều dùng thẻ của Từ Gia Trí, mỗi khoản chi tiêu của cô đều bị Từ Gia Trí đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Còn Từ Gia Trí, vì để kiểm soát toàn bộ cuộc sống của cô, không bao giờ đưa tiền mặt cho cô tiêu vặt.