Thật sự thì Từ Gia Trí không thường xuyên ân ái với Từ Di Nhiên.
Cô còn nhỏ, cơ thể cũng yếu, hơn nữa, thay vì tìиɧ ɖu͙©, Từ Gia Trí càng mong muốn Từ Di Nhiên toàn tâm toàn ý với anh.
Tựa như sáng nay, cô không hề sợ hãi mà xuất hiện trước mặt anh với cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, điều đó chứng tỏ sự tin tưởng vô điều kiện với anh, điều này so với việc mỗi khi anh thoải mái ân ái bên trong cô càng hơn chứ không kém.
Chỉ cần cô nghe lời, Từ Gia Trí thậm chí cảm thấy việc làm một cây bách trong chậu cảnh cũng không phải là điều quá khó khăn.
Nhưng gần đây, Từ Di Nhiên dường như càng ngày càng không ngoan.
Không rõ từ lúc nào, cô không còn thích tươi cười, gặp chuyện ở trường, sau khi tan học không còn giống một chú cún nhỏ nói hết với anh, thậm chí ngày hôm qua còn tránh cái hôn chúc ngủ ngon của anh.
Từ Gia Trí từ từ nắm lấy chân của cô, ngón tay luồn vào giữa hai cánh hoa mềm mại, chạm vào vùng thịt đỏ hồng như hạt đậu.
Hạt đậu kia thật mềm, khi ấn hơi lõm xuống, cô gái nhỏ đang trong giấc mộng tựa như bị một dòng điện chạy qua, tránh không được, từ trong vô thức hai chân muốn khép lại, chân cạ cạ ga giường, tạo ra những vết nhăn trên ga.
“Ừm… đừng…”
Cô vẫn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say, trong giấc mơ cũng không biết mình đang cầu xin lòng thương xót của ai.
Từ Gia Trí vừa dùng tay vô cùng dịu dàng êm ái đùa bỡn cô, vừa cúi người hôn lên cánh hoa tươi đẹp kia của cô, đầu lưỡi nhẹ nhiếm, hàm răng cắn cắn, chờ cô lần nữa nhận thức được, miệng hừ nhẹ một tiếng, thành thục quen thuộc tiến tay vào.
“Ừm…”
Cô gái nhỏ chưa kịp phản ứng đây là gì đã bị quấn chặt trong biển lửa, đồng thời phía dưới chặt hẹp đã bị ngón tay người đàn ông lấp đầy, một luồng kɧoáı ©ảʍ nho nhỏ giống hệt ánh dương chiếu lên mặt biển, để cô tựa như đang trôi lững lờ trên mặt biển ấm áp cùng với con sứa nhỏ.
Con sứa nhỏ này thật không biết an phận, trêu đùa một hồi thì làm mình làm mẩy, Từ Di Nhiên muốn bắt lấy nó, nhưng hai cánh tay tuyệt nhiên chẳng có tí sức lực nào, cả người cơ hồ bị bủa vây, không sao giơ tay lên được.
Ghét. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, cô ghét anh.
Không biết ở trong mơ, cô còn muốn lấy con sứa kia ra đúc thành tượng để kính thờ, bây giờ điều duy nhất mà Từ Di Nhiên biết là cô ghét Từ Gia Trí.
Từ Gia Trí rút tay lại, dưới ánh sáng dịu dàng của đèn ngủ, nhìn chăm chú bàn tay đẫm nước dịch của cô, đôi mắt thõa mãn nhìn một hồi, sau đó ung dung thông thả lau đi chất nhầy trơn trượt kia, cúi người trước hai chân cô.
Hắn dùng đôi môi, ngậm lấy đôi cánh hoa phía dưới của cô một cánh quen thuộc, đồng thời nắm chặt eo cô, không để cho cô uốn éo làm loạn.
“Ừm… đừng… em không muốn…”
Chợt nhiên, Từ Di Nhiên hít thở gấp gáp, tựa như bị lưỡi câu móc lấy, kéo ra tận giữa biển sâu.
Con sứa nhỏ vừa rồi hẵng còn lương thiện vô hại, trong phút chốc biến thành một con thú to lớn, giữ chân nàng một cách mạnh mẽ, khiến cô không thể nhúc nhích.
Sự sảng khoái cộng thêm sợ hãi thi nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của Từ Di Nhiên, cơ thể nàng dần mất đi sức lực giãy giụa, Từ Di Nhiên có lẽ biết mình chỉ đang nằm mơ thôi, nhưng loại kɧoáı ©ảʍ kia lại chân thực đến mức khiến cho người khác không thể nào tin nổi đó là mơ.
Biển rộng sâu thẳm bao la, còn cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi chạm vào da, âm thanh mập mờ ướŧ áŧ.
Thứ làm cho Di nhiên càng thêm xấu hổ chính là cô đang ở trong mộng nhưng cơ thể lại thực sự động tình.
Cảm xúc khoái hoạt chân thật giống như cô đang được biển khơi bao bọc, dòng nước mạnh mẽ thi nhau đẩy cô đang mất hết sức lực lên đến cao trào.
Khi được thở hắt thông hơi, Từ Di Nhiên nằm run rẩy trên giường chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt cô mờ nhòe bởi nước mắt, cô gái nhỏ khịt mũi chưa tỉnh hoàn toàn, còn ngẩn người nhìn lên trần nhà, không biết đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên một tiếng kéo khoen của kim loại vang lên.
“Nhiên Nhiên, sữa tươi em vẫn còn chưa uống, sao đã ngủ rồi?”
Giọng nói vẫn hiền hòa như thường ngày, nếu như Từ Di Nhiên không nhận thấy áo quần trên người vô cùng lộn xộn, hẳn cô sẽ thật sự cho rằng anh trai đang đến đánh thức cô uống sữa.
Cô không kịp để ý chiếc qυầи ɭóŧ đã bị cắt thành mảnh vụn, chỉ nhìn theo hướng chiếc tủ đầu giường, nhìn thấy bình sữa tươi vị chuối mà lòng có chút hốt hoảng.
Bình sữa đó hình như là của Tống Tinh Dục cho cô.
*
Từ Gia Trí: Nhiên Nhiên, bên ngoài em uống sữa tươi của người khác, về nhà em uống sữa tươi của anh.