“Em không có…”
Cô gái nhỏ nằm phía dưới run rẩy nhè nhẹ, giọt nước mắt nóng hổi chảy ra, lấy bàn tay lau đi, không làm chủ được nên cảm thấy lương tâm vô cùng cắn rứt.
“Em muốn uống loại nước mà anh không cho uống, dùng thẻ của anh không phải sẽ bị phát hiện sao?”
“Em mượn tiền của Ngải Mính Mính, ngày mai nhớ đưa em sáu tệ.”
Từ Gia Trí trong tích tắc nhận ra sự thật, dâng lên cảm giác tội lỗi vì trách lầm cô.
Hắn lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, gạt đi sợi tóc dính trên trán nhỏ, vật nam tính không còn chuyển động, chỉ để lại phần nam tính to lớn trong cơ thể cô, vòng thịt nhỏ hẹp khép chặt, dịch uyên ương cũng không thể chảy ra ngoài.
Cô gái nhỏ vừa căng tê vừa đau, vội vã hít mũi, nhẹ nhàng nũng nịu: “Anh, em đau…”
Từ Gia Trí dừng mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, hồi lâu, cúi đầu đặt lên cái trán đầy mồ hôi của cô một nụ hôn.
“Sao giống như bị anh ngược đãi vậy, lại còn mượn tiền bạn học mua sữa tươi.” Hắn bị lời nói của cô chọc cười, âm thanh chậm rãi hòa vào giọng nói trầm thấp, tựa như bọt khí ngọt ngào trong nước trái cây “Nhiên Nhiên của anh tội nghiệp quá.”
Cô gái nhỏ nằm dưới người quả thật đáng thương, chỉ vừa ngủ được nửa giấc đã bị hắn mạnh bạo đánh thức, đôi cánh hoa dưới thân cũng căng đầy vật nam tính của hắn, vòng thịt non xung quanh đều hóp vào sâu.
Từ Di Nhiên ấm ức khịt mũi: “Anh trách lầm em.”
Từ Gia Trí biết lời này của cô mới nói được một nửa, nửa sau ắt hẳn là: “Anh phải bồi thường, nếu không em sẽ gây loạn.”
Cô gái nhỏ cầu xin bồi thường vô cùng đáng yêu, nhưng trên giường không phải là nơi thích hợp mặc cả. Từ Gia Trí chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, dùng tay nâng eo của cô lên, cả người cúi xuống, “Nhiên Nhiên, ôm lấy anh.”
Hắn vừa yêu cầu vừa đẩy bộ phận nam tính của mình đi sâu vào cơ thể của cô, Từ Di Nhiên đột nhiên run rẩy, theo bản năng ôm lấy cổ của Từ Gia Trí.
“Nhiên Nhiên nghe lời.”
Từ Gia Trí hài lòng, ôm eo cô gái nhỏ, nâng cô lên khỏi mặt giường một chút, tiện tay lấy hai cái gối đặt dưới mông cô, sau đó động tác tiến vào vô cùng thẳng thừng.
Vật nam tính cứng rắn không ngừng ra vào trong cơ thể cô, màu đỏ tươi hung tợn vừa xuất hiện lại nhanh chóng biến mất, giống như đang rất kiêu ngạo khuấy đảo cả thể giới nhỏ bé trong cơ thể Di Nhiên, khuấy đảo đến mức trong mắt cô cũng nhận thấy xinh đẹp lạ thường, khiến cô chỉ biết ôm chặt người đàn ông trước mặt.
Hai chân cô mở rộng, cả cơ thể chỉ có duy nhất một điểm tựa là cái “đuôi cụt” kia, bị điều khiển đến nước mắt nức nở, tựa như chiếc bánh ngọt từ trên cao rơi xuống, vừa nhỏ vừa nát vụn.
Từ Gia Trí cúi đầu uống một ngụm sữa nhỏ rồi truyền sang miệng cô, chiếc lưỡi thơm của cô cuối cùng cũng bị hắn chiếm đoạt, vừa ngậm lấy đôi môi của cô vừa bắn chất lỏng tình yêu vào người cô.
Trong phòng, ánh sáng đèn ngủ nhu hòa êm dịu chiếu lên hai cơ thể phơi trần, không có bất kì một tiếng nói nào, chỉ có âm thanh thịt kề thịt va chạm không ngừng vang vọng.
Sau trận mây mưa, hai chân nhỏ nhắn của Từ Di Nhiên không thể khép lại được, đôi cánh hoa phía dưới của cô đỏ bừng, Từ Gia Trí bôi thuốc, vì sợ cô đau nên cẩn thận từng chút một.
“Anh, khốn nạn!”
Cô muốn mắng cũng không thể mắng, nhịn một hồi lâu mới phát ra một câu mang tính sát thương cao như vậy.
Từ Gia Trí thấy cô đang nhìn hắn với khuôn mặt đầy nước mắt, không ngờ cô gái nhỏ này lúc chửi mình lại có điệu bộ đáng yêu như vậy, nhưng không thể phản pháo, bởi nếu như vậy thì chắn chắn Từ Di Nhiên sẽ rất tức giận, hắn chỉ mím môi thừa nhận: “Ừ, có đôi lúc anh hơi xấu.”
“Phần lớn thời gian!”
“Phần lớn thời gian… còn lại là tốt phải không?” Từ Gia Trí chậm rãi thu tay, nhẹ nhàng giúp cô khép hai chân lại, “Nếu phần lớn thời gian đều là xấu thì không phải sẽ bắt nạt em tới chết sao?”
Tâm trí Từ Di Nhiên đang thi nhau nói rằng cô sắp bị bắt nạt tới chết, cùng với trước đó đã hai ngày ngủ không được ngon giấc.
Cô lấy tay ôm gối, xem đồ vật mềm mại này chính là Từ Gia Trí, cả tay và chân dùng sức bóp dẹp, hai má phồng lên: “Vậy thứ bảy tuần này em muốn đi chơi với Ngải Mính Mính.”
Đúng vậy, đây chính là thứ tiếp theo cần phải bồi thường.
Từ Gia Trí cảm thấy cô lựa chọn thời điểm này cũng rất hợp lí, thứ bảy hàng tháng là thời gian hắn trở về thăm nhà cũ, cũng là ngày duy nhất trong tháng hắn không có thời gian để quản lí cô.
“Được, em đi đi.”
Từ Gia Trí nhéo má cô gái trốn phía sau gối, dịu dàng nở nụ cười.
“Sắp tới mùa thu rồi, em cũng muốn mua thêm váy mới.”
“Ừ, mua nhiều nhiều vào, không lại tới lúc đó bảo rằng không đủ đồ mặc.”
Sau khi chăm sóc cẩn thận cho Từ Di Nhiên, Từ Gia Trí mới để ý đến bản thân, hắn cởϊ áσ khoác, cởi ra mới thấy trên quần tây bị dính một mảng lớn nước uyên ương lúc nãy của Di Nhiên, hắn đặt một nụ hôn lên mặt cô rồi đứng dậy đi tắm rửa.
Từ Di Nhiên nằm trên giường giả vờ nhắm mắt, chờ đến khi Từ Gia Trí bước vào phòng tắm, nghe tiếng nước vang lên mới lấy chiếc điện thoại ở dưới gối ra, mở nguồn.
Cô không thường xuyên sử dụng di động, tốc độ đánh chữ không được nhanh, hai ngón tay chạm trên mành hình rất lâu mới nhắn được một câu ngắn gọn:
“Chiều thứ bảy, 5000 tệ, làm phiền cậu.”