Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 18

Sáng sớm hôm sau, Đoàn Minh dẫn theo trợ lý đến gõ cửa, Lương Tiêu vừa mới dậy.

Rạng sáng cậu mới chợp mắt, tổng cộng nằm chẳng được mấy tiếng đồng hồ, rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài, lên xe, trông chẳng có sức sống.

Đoàn Minh đã quen với việc lúc nào nhìn cậu cũng như người cạn kiệt sức sống, nhét bữa sáng qua: “Lại không ngủ?”

Lương Tiêu nhận lấy bánh quẩy, nửa mê nửa tỉnh gật đầu, ngậm bịch sữa đậu nành uống hai ngụm.

“Bởi vì chuyện hôm qua bàn bạc?”

Đoàn Minh bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ nữa, không dùng Weibo thì không dùng, làm theo ý cậu.”

Anh ta và Lương Tiêu quen biết đã lâu, kỳ thực cũng hiểu rõ tính tình của đối phương.

Nếu như chấp nhận dây vào thủ đoạn kiểu này từ sớm, bọn họ cũng không đến nỗi chạy đôn chạy đáo diễn thế thân suốt năm năm.

Chẳng qua là một cơ hội để phất lên, chung quy bọn họ chịu đựng đến bây giờ, trơ mắt để cơ hội vụt đi không chỉ có một hai lần.

Lương Tiêu tỉnh táo nửa phút, cười cười: “Không nghĩ tới chuyện này.”

Đoàn Minh không tin: “Chẳng lẽ lại ngồi viết một đoạn cảm nhận à.”

Lương Tiêu: “…”

Đoàn Minh thật sự cho rằng tình tình tiết này đã kết thúc, đợi nửa ngày trời, kinh ngạc quay đầu lại: “…”

Đoàn Minh không thể tưởng tượng nổi: “Viết thật hả?”

Lương Tiêu hé miệng, ho nhẹ một tiếng.

“Tổng giám đốc Hoắc bắt cậu viết?” Đoàn Minh khẩn trương, “Không viết thì rời đoàn? Hơ khô thẻ tre về nhà? Đóng băng đội đặc công?”

“Không phải.” Lương Tiêu nói, “Tôi…”

Cậu cũng không nghĩ ra được phải giải thích như thế nào, kỳ thật cũng không hiểu rõ rốt cuộc bản thân muốn viết cái gì.

……

Chỉ là tối hôm qua cúp điện thoại xong, dù thế nào cũng không ngủ được.

Đoàn Minh không mang theo nhiệt kế, nhìn cậu hồi lâu, duỗi tay sờ trán cậu.

“Không phát sốt.” Lương Tiêu gạt cánh tay của anh ta ra, cực kỳ nghiêm túc, “Bài trước viết qua loa quá…muốn viết lại thử.”

Lương Tiêu hắng giọng, xốc lại tinh thần: “Thái độ nghiêm túc, viết thứ mà tổng giám đốc Hoắc muốn xem.”

Trong lòng Đoàn Minh muốn nói người kia đâu chỉ qua loa, thật sự chỉ viết cho có. Chú ý đến trợ lý tuổi còn nhỏ, lời nói đến bên miệng đành nuốt trở về, đắn đo cân nhắc cả buổi, cuối cùng cũng rặn ra được một câu đồng tình: “Ngài Hoắc muốn xem cái gì?”

Lương Tiêu sầu não: “Không biết.”

Đoàn Minh: “…”

Lương Tiêu thở dài.

Cậu thật sự không giỏi viết văn.

Lúc trước cậu học lệch trầm trọng, ngữ văn là môn yếu nhất, có thể gắng gượng qua môn, đều nhờ vào việc cắm đầu học vài từ hay ý đẹp.

Học thuộc lòng thì rất dễ, đặt bút lại không biết sắp xếp bố cục như thế nào, không biết vì môn này đã ăn hết bao nhiêu quả óc chó cho bổ não.

Lương Tiêu buồn sắp chết: “Anh Đoàn, cứu mạng.”

Đoàn Minh thở dài cam chịu số phận: “Đưa tôi xem qua thư xin lỗi.”

Lương Tiêu bối rối: “Không tiện lắm.”

Đoàn Minh: “Vậy cậu tự mình nghĩ cách.”

Lương Tiêu: “QAQ.”

Đoàn Minh hít sâu một hơi: “Đưa tôi xem thư xin lỗi.”

Lương Tiêu có giới hạn cuối cùng, ôm chặt điện thoại: “Không thể xem.”

……

Chương trình tống nghệ được ghi hình ở nhà đài, tài xế dừng xe, trợ lý ôm cặp tài liệu, trơ mắt nhìn người đại diện nhấc anh Lương đang oa oa a a ném ra khỏi xe.

-

Buổi ghi hình chương trình diễn ra rất suôn sẻ.

Dù sao cũng là chương trình talkshow có sẵn kịch bản, từ lúc bắt đầu ghi hình, nhận lời mời đến phỏng vấn thì tổ tiết mục đã sắp xếp ổn thỏa thành ba cánh.

Người dẫn chương trình trò chuyện vui vẻ với diễn viên chính, biên kịch dẫn dắt nhân viên đoàn phim bằng những câu nói dí dỏm.

Lương Tiêu mang theo não nhớ lời hay ý đẹp.

Cậu không phải diễn viên chính, được thêm vào quay lướt qua mặt một cái đã là cực hạn, kịch bản đã định sẵn từ sớm, vốn không có câu hỏi nào dành cho cậu.

Lương Tiêu nắm rất rõ vị trí của bản thân, vừa khởi động máy đã tự giác ngồi ở rìa hàng thứ hai.

“Còn chưa đóng máy, chúng ta đã chờ mong đến mức đứng ngồi không yên.”

MC nam đang tán gẫu với biên kịch, nở nụ cười lướt đọc bình luận của cư dân mạng, làm tròn trách nhiệm đọc lên: “Vai diễn lần này của chị Mạn vẫn là kiểu nhân vật A bị gãy chân sao?”

Tô Mạn đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Mạnh Phi Bạch, nghe vậy liền khép hai ngón tay vuốt ve trán, thuận tay ra dấu chào theo kiểu quân đội, tùy hứng nhưng rất ngầu.

Có không ít người hâm mộ ngồi trên khán đài, mấy cô gái nhỏ kích động không thôi, trong nháy mắt tiếng reo hò, hú hét vang lên bên tai không dứt.

“Đẹp trai quá đi mất.” Nữ MC hào phóng làm phiên dịch, “Muốn gả.”

Một tràng tiếng cười vang lên trong trường quay.

“Fans của chị Mạn rất vui, có thể ‘dâng nước’ giúp chúng tôi thỉnh cầu thầy Giang rồi.”

Nam MC cười, nói tiếp: “Kiến nghị chung, xin chị Mạn và ảnh đế Mạnh giơ cao đánh khẽ.”

Nữ MC tò mò: “Thầy Giang làm sao vậy?”

“Người hâm mộ cũng không biết thầy Giang bị làm sao.”

Nam MC làm tròn trách nhiệm đọc tiếp: “Vì sao anh ấy chỉ là một alpha vô tội mà lại có thể đánh, ở trong trailer trừ hộc máu và khóc ra thì là bị đánh.”

Nam MC: “Hay là chị Mạn và ảnh đế Mạnh mỗi người ngừng một lát, thay phiên nhau đánh.”

Giang Bình Triều uống một ngụm Coca, lãnh đạm đứng dậy, quay lại hậu trường thay quần áo.

Hình ảnh mà anh ấy xây dựng sớm đã đi sâu vào lòng người, tuy rằng cao ngạo ít nói, nhưng bởi vì quá ít nói, cho nên khi cãi nhau cũng thường xuyên không theo kịp, ngay cả một người cũng nói không lại.

Người hâm mộ đã theo dõi lâu rồi, thường xuyên thấy trên Weibo phát đi phát lại đoạn quay thần tượng lạnh lùng, cao ngạo cãi thua với ai đó.

Hiện trường không bởi vì khách quý đột ngột rời đi mà khẩn trương, bầu không khí vẫn tràn ngập tiếng cười rộn rã như cũ.

Nam MC ho khan vài tiếng, ra sức duy trì dáng vẻ nghiêm túc, lật trang tiếp theo: “Thầy Giang bất ngờ rời khỏi sân khấu, tạm thời đổi sang cái khác, khuất phục trước mỹ sắc, phất tay lên nào, Vân Liễm phải có họ tên…”

Cậu ta cũng xem trailer, có ấn tượng đối với vai diễn này, thả màn hình điện tử xuống, tò mò dò hỏi: “Bùi lão sư, phân cảnh của nhân vật Vân Liễm này có nhiều hay không?”

“35 tập.” Biên kịch thản nhiên trả lời, giơ ngón tay chỉ vào đạo diễn, “Không tin thì hỏi ông ấy.”

Đạo diễn Tống: “…”

“Vậy chúng tôi yên tâm rồi.” Nam MC cười nói, “Lên phim nhiều tập như vậy, người diễn vai Vân Liễm có ở hiện trường của chúng ta không?”

Lương Tiêu chẳng những ở hiện trường, mà còn ghi chép tóm tắt nhận xét của biên kịch về từng vai diễn vừa rồi, đang cố gắng hiểu và vận dụng linh hoạt.

Biên kịch vớ lấy kịch bản bằng một ngón tay, máy quay hiểu ý, di chuyển sang phía bên kia.

Lương Tiêu ngồi rất sát mé của sân khấu, góc độ của camera chính có hạn, xoay tới cực hạn, khó khăn lắm mới lướt qua sườn mặt của cậu.

Không nghĩ tới còn có phân đoạn của bản thân, Lương Tiêu thậm chí không chú ý đến máy quay, được phó đạo diễn ngồi bên cạnh nhắc nhở, chớp chớp hai mắt, mờ mịt ngẩng đầu.

……

Hình ảnh trên màn hình lớn chỉ để làm phông nền, độ sắc nét cũng không cao, dải màu mơ hồ của đèn LED khó khăn lắm mới có thể làm nổi lên hàng lông mày và lông mi thanh tú.

Nữ MC hỗ trợ phiên dịch: “…..A.”

Khán giả ngồi dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt.

Ở trong trailer Kinh Hồng vừa chiếu, nhân vật Vân Liễm này đã có không ít nhiệt độ, thậm chí còn bởi vì ngoại trừ một gương mặt ra thì không tìm được thông tin gì khác, mấy lần lên hotsearch ở vị trí không cao không thấp.

Hầu hết các bộ phim của đạo diễn Tống đều quay với dáng vẻ chân thật, không dùng filter hay chỉnh sửa bất cứ thứ gì. Lúc cậu ngồi ở rìa hàng ghế phía sau không ai chú ý đến, không nói không rằng đột nhiên focus cận cảnh, đối với khán giả ở hiện trường từ thị giác đến nội tâm đều cực kỳ dậy sóng.

“Lúc này chắc phải lướt đọc bình luận.” Nam MC khoa tay múa chân, “Mau xin danh tính, mau xin Weibo, mau xin thông tin liên lạc và địa chỉ nhà.”

“Không cần.” Nữ MC chuyên nghiệp nói thay khán giả, đưa micro qua, “Còn độc thân không?”

Lương Tiêu: “…”

Chuyện Weibo còn chưa giải quyết xong, nhà sản xuất cố ý dùng mồi để nhử người khác, không cho phép cậu tiết lộ thông tin sớm như vậy, thậm chí còn lôi kéo cậu ký một hợp đồng bảo mật.

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia talkshow có quy mô lớn như thế này, trước khi ghi hình nhà sản xuất còn đặc biệt nhắc nhở, nói cho cậu phần đặt câu hỏi của MC có thể hơi sắc bén.

Không ngờ nó lại bén đến như vậy.

“Trước mắt là vậy.”

Biên kịch là người có chỗ đứng trong giới, hiểu sâu biết rộng, thản nhiên nói: “Weibo official của đoàn phim của chúng tôi có bảng bầu phiếu cho độ nổi tiếng của nhân vật, số phiếu cao, Vân Liễm hoàn hảo cho đến khi chết.”

Nhà sản xuất không nghĩ đến ông ấy lại có thể quay trở về nhiệm vụ tuyên truyền kiểu này, vô cùng kính nể mà phối hợp: “Hãy mau đi bầu phiếu.”

Nam MC bắt lấy trọng điểm, truy hỏi Lương Tiêu: “Vân Liễm có khả năng hy sinh sao?”

Lương Tiêu thận trọng nhớ lại một lượt hợp đồng bảo mật, cười cười: “Tôi diễn đến bây giờ, tạm thời còn sống.”

Đây là câu đầu tiên cậu nói trong chương trình, không nông vội mà lại điềm tĩnh, âm cuối hơi lên cao mang theo chút âm tiết vận luật trong thơ văn Giang Nam.

Nhà sản xuất vốn đang căng thẳng, trong trạng thái sẵn sang giải vây cho cậu bất cứ lúc nào, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống lần nữa.

Nữ MC nghe ra giọng địa phương của cậu, thuận nước đẩy thuyền phỏng vấn: “Ngài cũng là người Giang Nam?”

Lương Tiêu cười cười: “Lớn lên ở Giang Nam.”

Nữ MC nói bóng nói gió: “Bây giờ sống ở đế Đô rồi sao?”

Lương Tiêu đưa mắt nhìn nhà sản xuất, làm tròn trách nhiệm đánh Thái Cực: “Chủ yếu ở trong đoàn phim.”

Nữ MC: “Bình thường có lướt Weibo không?”

Lương Tiêu: “Không thường xuyên, rất ít khi chơi điện thoại.”

Nữ MC: “Có tác phẩm nào khác để đề cử cho khán giả của chúng ta không?”

Lương Tiêu: “ thế thân ở tập 46.”

Nữ MC liều mạng: “Tôi cũng là người Giang Nam, ngài tốt nghiệp ở trường trung học nào?”

Lương Tiêu có hơi mất tự nhiên: “Tự học.”

Nữ MC: “……”

Nhà sản xuất nghe vậy cũng bất lực: “Cũng không đến nỗi…..”

Lương Tiêu cũng biết nghe lời, xin lỗi nữ MC, mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi tên là Lương Tiêu.”

-

Buổi ghi hình chương trình kết thúc rất suôn sẻ.

Phân đoạn trò chơi cướp bong bóng nước, bóng của Giang Bình Triều bị Tô Mạn không cẩn thận chọt lủng, lại phải đi thay bộ đồ thứ ba.

Tổng cộng anh ấy chỉ mang theo ba bộ quần áo, vì để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoai ý muốn, cố ý dẫn theo người đại diện, thủ thân như ngọc không để lộ ra kẻ hở.

Vai diễn của Mạnh Phi Bạch là đại ca của nhân vật chính Cảnh Minh, ông chủ của tập đoàn Cảnh thị, hai anh em một người ở ngoài sáng một người ở trong tối, mãi đến giây phút cuối cùng mới có thể hợp lực.

Ngoại trừ đánh Giang Bình Triều, phần lớn cảnh diễn của Mạnh Phi Bạch đều không có xuất hiện chung với tuyến nhân vật chính của bộ phim, chủ yếu phụ trách cảnh xuất hiện trong văn phòng vào đêm khuya, cảnh quay vào ban đêm dường như biệt lập với thế giới, trong suốt chương trình vẫn luôn bận rộn tìm người nói chuyện phiếm.

Diễn viên chính tương tác, ký tên cho người hâm mộ, nhân viên công tác của đoàn phim cũng hiếm khi được nghỉ, trò chuyện hăng say với tổ tiết mục.

Khách và chủ đều hết sức vui vẻ.

Lương Tiêu kín miệng đến nỗi chỉ hỏi được một cái tên, nữ MC cũng đoán được hơn phân nửa là yêu cầu của đoàn làm phim, vẫn hết sức khâm phục như cũ: “Lương tiên sinh vất vả rồi.”

Lương Tiêu thành khẩn xin lỗi: “Nói thêm nữa thì bị trừ tiền.”

Nữ MC nháy mắt đã hiểu, có chút đồng cảm vỗ vỗ bả vai cậu: “Đóng máy là ổn rồi.”

Lương Tiêu cười cười, còn muốn nói thêm, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

“Giám chế của chúng tôi.” Nữ MC tò mò, “Quen sao?”

Lương Tiêu nhìn sang thử, giật mình.

Lúc ghi hình chương trình cậu đã nhận thấy có ai đó đang nhìn mình, lúc ấy có quá nhiều ánh mắt nên cậu cũng không để ý lắm.

Nữ MC nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, đυ.ng vào cậu một cái rồi tự giác rời khỏi sân khấu.

Lương Tiêu lặng lẽ gật đầu, cười áy náy với cô.

Người đàn ông trung niên trong bộ tây trang mang giày da đi tới, ánh mắt hơi trầm xuống, rơi vào người Lương Tiêu: “Cậu là nghệ sĩ trước kia của Long Đào?”