Lương Tiêu giơ tay lên ngăn lại Đoàn Minh đang tiến đến.
Sắc mặt cậu bình tĩnh, kéo người đại diện ra sau lưng, cười: “Đúng vậy.”
Gương mặt này cậu mơ hồ có chút ấn tượng, chỉ biết anh ta họ Bành, gọi là Bành Lập Tân, là phó đài trưởng của truyền hình Thiên Tinh.
Thì ra tiết mục này vẫn là bị giám sát.
Lương Tiêu nói trắng ra, đối phương ngược lại lại nhíu mày, xoay người đẩy cửa: “Ra đây.”
Lương Tiêu đỡ lấy tay Đoàn Minh, vỗ xuống hai cái an ủi rồi cùng đạo diễn nói chuyện đòi công đạo, sau đó hai người cùng ra phòng thu.
Bành Lập Tân không đi cùng cậu, đưa người đến văn phòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu tới đây làm cái gì?”
Lương Tiêu tìm sô pha ngồi xuống: “Kiếm tiền.”
“Nói thật.” Bành Lập Tân trầm giọng.
Lương Tiêu ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh ta.
Bành Lập Tân nhìn cậu thật lâu, nhìn rất kỹ càng, tỉ mỉ, thấy ánh mắt cậu trong vắt thản nhiên thì nhăn mi lại : “Không phải Long Đào bảo cậu đến?”
“Không phải.” Lương Tiêu thẳng thắn nói.
Bành Lập Tân mày nhăn càng nhiều hơn: “Vậy vì sao cậu lại ở đoàn phim Tinh Quan?”
Lương Tiêu ngẩn người.
Cốt truyện logic phía trước cậu có thể hiểu nhưng cậu không thể ở đây thêm nữa: “Tôi không thể ở đoàn phim Tinh Quan à?”
Bành Lập Tân khó mà tin được: “Hoắc Lan che chở cho cậu?”
Lương Tiêu mở miệng định nói, cậu mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của đối phương so với mình có chút lệch lạc nên không trả lời luôn.
Bành Lập Tân nhìn cậu nửa ngày, rốt cuộc cái gì cũng nghĩ không ra.
Trước một loạt hot search được tung ra, người ngoài không biết rõ được tình huống cụ thể nên chỉ biết xem náo nhiệt, người trong cuộc đến tin thật tin giả cũng đều đã không giấu được nữa, có không ít người dồn đoán rằng Hoắc tổng của Tinh Quan có phải hay không đã đổi khẩu vị.
Chỉ có bọn họ ở đây biết rõ tình huống năm đó, biết rằng đó là chuyện tuyệt đối không khả năng.
Cho dù Hoắc Lan thật sự muốn tìm người, cũng tuyệt đối sẽ không tìm Lương Tiêu.
Cứ ngỡ rằng Long Đào chỉ đơn giản là bất an hảo tâm, vì xào nhiệt độ mà tung ra tin tức giả. Buổi ghi hình hôm nay đoàn phim có đến thăm hỏi, thế nhưng điều không ngờ tới là lại dẫn theo Omega này, kẻ suýt chút nữa đã gây ra đại họa 5 năm về trước, quả là nằm ngoài dự đoán.
Bành Lập Tân vội vã chạy đến, anh ta sợ Long Đào lại dùng mưu hèn kế bẩn gì với Tinh Quan, lại không nghĩ đến chiêu trêu chọc đầy phiền toái này.
Vậy mà trước đây còn cho rằng Lương Tiêu cái gì cũng không biết.
Hai người ngồi xuống, nhìn nhau một lúc lâu, ai cũng chưa thể tiếp tục bàn chuyện.
Bành Lập Tân hoang mang: “Hot search thật sự là cậu?”
Việc tưởng chừng như nửa cái trái đất này đều biết, Lương Tiêu không nghĩ rằng phó đài trưởng của Thiên Tinh lại không thể xác định, có chút lo lắng rằng anh ta bị phía dưới người khua môi múa mép, chần chừ nói: “Đúng vậy.”
Bành Lập Tân ngạc nhiên: “Đến Hoắc gia cũng là cậu?”
Lương Tiêu: “Đúng vậy.”
Bành Lập Tân không thể tưởng tượng được: “Người Hoắc Lan nhét vào đoàn phim cũng là cậu?”
Lương Tiêu không quá nhẫn tâm nói: “...Phải.”
Bành Lập Tân muốn điên lên mất rồi: “Chuyện ồn ào huyên náo đang lan truyền kia, Hoắc tổng tìm Omega kia ——”
Lương Tiêu: “……”
Bành Lập Tân: “……”
Phó đài trưởng Bành không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa, đứng tại chỗ vài giây, mang theo nghi ngờ cùng không tín nhiệm với toàn bộ thế giới đột nhiên mở cửa ra, đi gọi điện thoại.
Văn phòng không có người ngoài, cửa mở rồi lại khép.
Bên người đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lương Tiêu trống rỗng ngồi trong phòng, ngồi một lúc thì lấy thuốc ức chế ra, phòng ngừa chu đáo mà tiêm cho mình một mũi.
Nếu sớm biết tiết mục giám sát năm đó bị những người ở giữa động tay động chân thì cậu nhất định sẽ không tới.
Nhưng lại giống như muốn tránh cũng không tránh được.
Cậu muốn lại tìm ra một con đường khác, Long Đào nhất định sẽ nghĩ cách cản trở, Tinh Quan vốn dĩ là vô tội, sớm muộn gì cũng bị cậu liên lụy.
Hoắc Lan cũng sẽ bị liên lụy.
Lương Tiêu cúi đầu, nghịch nghịch thuốc ức chế trong chốc lát rồi giật nhẹ khóe miệng.
…… Hoắc Lan.
Hoắc Lan cho cậu hai phong tiền bao lì xì.
pheromone mất khống chế tới cực điểm lại vẫn như cũ sống chết chống đỡ khiến cậu đi tìm Hoắc Lan.
Thấy anh không cẩn thận ngủ mất lại không sợ pheromone dao động cũng không đánh dấu tạm thời, thậm chí còn đem giường nhường cho anh nghỉ ngơi.
Bị hắn tức giận đến tuyết lớn bay tán loạn, vẫn là cái gì cũng chưa làm, đồng ý kí vào đơn phê chuẩn của anh, cho anh một người xem thí nghiệm tổ Hoắc Lan.
Một Hoắc Lan thanh thanh bạch bạch.
Lương Tiêuday day trán, nhớ tới lời quản gia nói, thậm chí nhất thời còn có chút muốn làm Omega nhỏ bé chạy trốn của Hoắc tổng.
Valu nhanh chóng phát huy công hiệu, đảo mắt đã thấy mệt mỏi từ trong cơ thể mệt mỏi ra ngoài, cậu nhích lại gần, cố gắng thả lỏng thân thể hết mức có thể.
Nếu 5 năm trước cũng có loại này thuốc ức chế chuyên dụng này thì tốt rồi.
……
5 năm trước.
Lương Tiêu nhắm mắt lại, chậm rãi hô hấp.
5 năm trước, cậu tốt nghiệp rồi lọt vào vòng trong, đóng hai bộ kịch rồi debut bộc lộ tài năng.
Cùng mấy người mới được bộ trưởng bộ nghệ sĩ Long Đào đưa đi tham gia tiệc tối, nói là để chào hỏi qua với mấy đại nhân vật rồi thuận tiện làm quen được với một đợt đại ngôn.
Khi ấy cậu mới vừa tốt nghiệp, trong giới cũng không thân nhiều lắm, chỉ có thể cố ý mà làm không ít công khóa.
Sau đó bị tên bộ trưởng của Long Đào một mình dưa vào phòng nghỉ ngơi.
……
“Cái khác cậu không cần phải xen vào.”
“Cậu vừa đến đã liền dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngừng phát pheromone đi.”
“Alpha không có cách nào chống cự lại pheromone của Omega, chúng ta trước tiên đem người chuốc say, chính hắn cũng không thanh tỉnh, không thể khiêng được.”
“Chỉ cần nói rằng say rượu rồi cưỡng bách Omega, hắn liền xong rồi.”
“Công ty sẽ giải quyết tốt hậu quả phía sau, không ảnh hưởng đến danh dự của cậu, cậu sẽ vẫn là người trong sạch.”
“500 vạn, công ty sau này chu cấp cho cậu, tài nguyên gì cần có thì đều sẽ có, đỉnh cấp đại ngôn cho cậu lựa chọn.”
“Anh là nghệ sĩ của Long Đào, có công ty chống lưng, hắn không có cách nào trả thù được.”
“Vạn vô nhất thất.”
“Cọ xát cái gì?!”
Người trước mặt tức muốn hộc máu, một phen mở thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Cơ hội này bao nhiêu người cầu còn không được! Nếu không phải bởi vì độ phù hợp giữa pheromone của cậu với hắn…”
Hình ảnh phía sau đều bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nùng đến sặc người phá thành mảnh nhỏ, thanh âm cũng vặn vẹo thành tiếng vọng đâu đây chợt xa chợt gần.
Lương Tiêu giật mình mở to mắt, mồ hôi lạnh tầng tầng lớp lớp chảy từ trán ra.
……
Cậu bỗng nhiên hiểu được, Bành Lập Tân vì sao mà nghĩ không ra.
Bao dưỡng hoặc là quy tắc ngầm đến cùng cũng là ngươi tình ta nguyện, cho dù không quang minh chính đại để lộ ra, nhưng cũng không hoàn toàn là đả kích trí mạng.
Nhưng Alpha cưỡng bách với xâm phạm Omega không giống nhau, hành vi có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, một khi dính đến thì khó mà xoay người.
Lúc trước Long Đào buộc hắn phối hợp, hắn chỉ biết phải dùng pheromone của mình tìm lấy một Alpha nào đó, kỳ thật cũng không biết phải bị hãm hại cụ thể là ai.
Lương Tiêu hít sâu, thở ra một hơi.
Bởi vì thiếu niên khi ngoài ý muốn, thân thể hắn không thể thừa nhận sự bùng nổ của pheromone , khi ấy lại không có thuốc ức chế đặc hiệu chuyên dụng như bây giờ. Hắn đánh cược cả tính mạng mang người ra ngoài, đem chính mình nhốt ở trong phòng, nhiều lắm cũng chỉ mười phút.
Long Đào sợ xảy ra án mạng, chỉ có thể nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện.
Xe cứu thương tới, trong yến hội đang ăn uống linh đình kia số người biết chuyện cũng không nhiều.
Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bị quấy rầy, không thể tiếp tục tiến hành.
Cái kia suýt nữa bị hãm hại Alpha…… Rất có thể thật ra cái gì cũng chưa tới kịp.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Long Đào âm u mưu mô không có thể sẽ vĩnh viễn phủ đầy bụi, sớm muộn gì sẽ có người cảm kích. Nhưng dù cho có bao nhiêu người trằn trọc nghe xong, cũng sẽ không có người điên đến mức muốn đi nhắc nhở hắn hoặc là Hoắc Lan.
……
Hoắc Lan.
Lương Tiêu ngồi trên sô pha, nắm chặt vỏ thuốc ức chế, cậu nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Lúc Hoắc quản gia lần đầu tiên tìm được cậu, ông ấy cầm theo một chồng báo cáo giám định độ phù hợp pheromone , khách khách khí khí cười hành lễ với cậu: “Lương tiên sinh.”
“Căn cứ thí nghiệm.”
Hoắc quản gia: “Chúng ta đã xác nhận, ngài cùng Hoắc tổng có độ phù hợp pheromone cực cao, muốn cùng ngài kí hợp đồng.”
Lương Tiêu ngồi một lúc lâu, chậm rãi nâng lên khóe miệng, không thể tiếp tục được nữa, nhắm mắt lại.
…… Phó đài trưởng Bành điên đến nói có sách mách có chứng.
5 năm trước là cậu, 5 năm sau vẫn là cậu.
pheromone , hot search, Weibo, Tinh Quan, Long Đào.
Không cần Hoắc Lan.
Cậu cũng thấy mình là kẻ bụng dạ khó lường.
-
Đoàn Minh nghe từ đầu đến đuôi lại bình tĩnh ngoài ý muốn: “...Được, tôi biết rồi.”
Lương Tiêu không yên tâm về anh ta: “Đoàn ca.”
“Không có việc gì.” Đoàn Minh trái lại còn an ủi cậu, “Chúng ta tự mình trong lòng biết rõ, trong lòng cậu cũng biết rõ.”
Đoàn Minh đi được hai bước thì xoay người lại muốn thu thập đồ vật, tìm hai vòng cái gì cũng chưa tìm được, hít vào thở ra một hơi dài: “Không có việc gì không có việc gì…… Cũng không phải lần đầu tiên.”
“5 năm trước cũng đã chịu đựng được đến bây giờ, cùng lắm thì lại chịu thêm 5 năm nữa.”
Anh ta xoa mặt, cười với Lương Tiêu cùng trợ lý: “Vui vẻ một chút, xem tôi đây.”
“Đoàn ca.” Lương Tiêu nhìn anh ta, “Mắt anh hồng lên rồi——”
Đoàn Minh: “Câm miệng.”
Lương Tiêu câm miệng.
Đoàn Minh nhìn cậu nửa ngày, đau lòng đến không đứng được, thật sâu thật sâu mới hít vào run run thở ra.
Đoàn Minh cho dù thế thế nào cũng không nghĩ ra: “Dựa vào cái gì?”
Lương Tiêu ngẩn người: “Cái gì?”
“Cậu làm sai cái gì?”
Đôi mắt Đoàn Minh phiếm hồng, giọng nói cũng đi theo nhịp: “Cậu không nên đưa mình đến trước mặt thông thiên đại đạo mà đẩy ra? Không nên thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại cứ vì Hoắc tổng mà xông vào?”
Lương tiêu bất đắc dĩ cười cười: “Lúc ấy tôi không biết là Hoắc tổng.”
“Vô nghĩa!” Đoàn Minh muốn điên rồi, “Biết còn không bằng lúc ấy để cho hắn cắn! Dù sao sớm muộn gì cũng đến cắn, đỡ phải chờ 5 năm! Đỡ phải vòng qua quỷ môn quan tham quan một chuyến!”
Cái người đại diện Đoàn Minh này lúc trước cũng vừa nhậm chức, loại nội tình này căn bản cũng không biết rõ lắm, sau lại hao hết tâm tư dò là thăm hỏi mới dò ra được chút nội tình.
Lúc trước Long Đào dám vừa đe dọa vừa dụ dỗ Lương Tiêu, chính là bởi vì Lương Tiêu có di chứng bùng nổ pheromone .
Nghệ sĩ khi nhậm chức sẽ kiểm tra sức khoẻ, Long Đào biết Lương Tiêu căn bản không chịu được bùng nổ pheromone , kế hoạch nguyên bản chính là một khi cậu không chịu thì sẽ mạnh mẽ dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ buộc cậu phải ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng không ngờ là Lương Tiêu đến cả mạng cũng sẽ không cần.
“……” Lương Tiêu thậm chí không suy nghĩ quá nhiều về ý nghĩ kia, cậu sửng sốt nửa ngày, thế nhưng không thể nào phản bác: “Phải ha.”
Đoàn Minh nhìn cậu ngơ ngác ngồi đó, ngực bắt đầu khó chịu, ngồi xổm xuống túm lấy cậu: “Hoắc tổng có thể hay không…… Không nghi ngờ lần này cậu tới là dụng tâm kín đáo?”
Lương Tiêu cười khổ: “Tôi cũng hoài nghi rằng lần này tôi tới chính là dụng tâm kín đáo.”
Đoàn Minh ôm hy vọng: “Phó đài trưởng Bành có thể hay không sẽ không đi nói cho Hoắc tổng?”
“Phó đài trưởng Bành không nói thì tôi cũng muốn cùng Hoắc tổng nói.”
Lương Tiêu nắm lấy cổ tay của anh ta, thành khẩn nhẹ nhàng nói: “Đoàn ca, thực xin lỗi……”
Đoàn Minh thở dài nói với cậu: “Tôi biết rồi, miễn cho Hoắc tổng bị Long Đào bẫy mà cái gì cũng không biết.”
Lương Tiêu cúi đầu, nhợt nhạt cười.
“Hoắc tổng sẽ phân rõ phải trái.”
Đoàn Minh bị được cậu giúp bình tĩnh lại, ngồi xuống phân tích: “Chúng ta nhất định sẽ diễn xong, nhất thì sau này không hợp tác nữa, trong giang hồ cũng sẽ không gặp mặt.”
Đoàn Minh tính toán toàn bộ qua một lượt, có chút lo lắng về thuốc ức chế của cậu: “Người tình nguyện bên kia……”
Lương Tiêu tiêu sái nói: “Tôi sẽ tránh đi.”
“Được.” Đoàn Minh xoa mặt, cười cười: “Vẫn còn giống trước kia.”
Lương Tiêu nhìn anh ta bình tĩnh lại cũng yên tâm hơn, cậu cười: “Mấy người ở nhà chờ tôi, tôi đi nói chuyện với Hoắc tổng một lát.”
Đoàn Minh vẫn không yên tâm: “Nhỡ đâu Hoắc tổng nổi giận thì sao?”
Lương Tiêu sửa lời: “Tôi mạo muội đi gặp Hoắc tổng một lát.”
Đoàn Minh: “……”
Đoàn Minh bị cậu chọc cho vui vẻ: “Lúc nào, nghèo trở lại……”
Lương Tiêu cũng cười, đang muốn nói chuyện, chuông cửa bỗng nhiên kêu leng keng một tiếng.
Hoắc quản gia đứng ở ngoài cửa, một thân khoác sương mang tuyết, vừa đúng lúc cùng Lương Tiêu gõ vào cửa.
“Hoắc tổng đang họp, thoát thân không nổi.” Vẻ mặt quản gia có chút khó xử: “Ngài ấy bảo tôi tới tìm Lương tiên sinh……”
Lương Tiêu sửng sốt, lúc hiểu rõ thì mới hoàn hồn.
Chuyện lúc trước, Hoắc Lan không biết, còn cậu biết một nửa, dù là như thế nào cũng cần phải cho đối phương một cái nền đúng đắn.
Hiện tại quản gia tới…… Nói rõ ràng ra thì cũng giống nhau.
Không cần mạo muội gặp Hoắc tổng.
Lương Tiêu thoải mái cười: “Mời ngài vào.”
“…… Chờ một chút.” Quản gia gom lấy dũng khí, “Như thế không tốt lắm.”
Lương Tiêu sửng sốt: “Gì chứ?”
Quản gia nghiêng người.
Một đám bảo tiêu NPC nâng tới mười rương khác nhau chức các loại Valu thuốc ức chế chuyên dụng đi vào, dựa theo hoàn cảnh sử dụng khác nhau, đầy đủ mọi loại, loại tiêm vào bao, ngoài ra còn thêm trang phục, một rương xách tay đầy ống chích.
“Lương tiên sinh.” Quản gia: “Đây là Hoắc tổng nhà chúng tôi vì ngài mà chuẩn bị… Kho hàng chữa bệnh.”
Tổng tài lắm tiền có thể ném tiền, có thể ném tài nguyên, không có lý gì một tổng tài bá đạo như thế sẽ ném sang đây non nửa cái kho hàng chữa bệnh.
Quản gia kỳ thật rất sầu não, nhưng ông không thể không làm theo, cầm lên một rương ống chích xách tay, đặc biệt thuyết minh: “Hoắc tổng nói loại này dùng sẽ không đau nhiều.”
Lương Tiêu nhìn ống chích, ngực bỗng nhiên có chút đau: “Hoắc tổng sao lại biết?”
Quản gia kỳ thật cũng không rõ việc Hoắc tổng từ đâu mà biết: “Có thể là thông qua tính toán khoa học…”
Lương Tiêu đã hiểu.
Hoắc Lan không có quan hệ với dược nghiệp Phi Dương, dược nghiệp Phi Dương có bốn kỳ thí nghiệm, tạo ra dược phẩm cùng giá cổ phiếu nhiễu đến sứt đầu mẻ trán, phần lớn cũng thật sự không có tận lực phân tích độc lập cái gì gọi là kim tiêm không đau hay đau nhiều với chả đau ít.
Muốn xác nhận loại nào không đau, thật ra có một biện pháp vô cùng đơn giản.
Lương Tiêu khép mắt một lát.
Cậu đến cùng cũng không thấy mình có cái gì, từ radio cao ốc về nhà, cậu cùng Đoàn Minh nói rõ ràng tình huống vừa xong, an ủi người đại diện đang trong trạng thái tâm lý không tốt cho lắm, trong lòng cậu cũng đều biết rõ.
Lúc trước biến cố quá nhiều, cậu không biết chính mình sẽ bị dùng để bẫy Hoắc Lan, Hoắc Lan cũng không biết người lúc trước suýt nữa hố mình lại là cậu.
Trời xui đất khiến, ai cũng không oán được.
Cảm kích người chỉ biết nội dung âm mưu, chân tướng cụ thể việc phát sinh lúc ấy, Long Đào tuyệt đối không thể thừa nhận, chỉ có thể nói ra bằng miệng của cậu.
Cho nên cậu cái gì cũng không thể nói.
Kỳ thật cũng không có gì.
Lương Tiêu hít thở một chút rồi chậm rãi thở ra: “Hoắc tổng ——”
Lương Tiêu khàn khàn giọng nói: “Hoắc tổng còn nói gì khác không?”
“Có.” Quản gia lại lấy ra một cái vòng tay tùy thân báo nguy, đưa cho cậu, “Trên mặt này đã cài phương thức liên hệ khẩn cấp, một khi có gì ngoài ý muốn, chỉ cần ấn nút báo nguy năm giây.”
Đoàn Minh so với quản gia thì cảm kích hơn nhiều, đã khó có thể tin lại vui mừng chua xót, vành mắt đỏ lên, bị cảm động điên rồi: “Đây là số điện thoại của Hoắc tổng sao?”
“…… Không phải.”
Quản gia sợ cậu hỏi cái này, tránh không khỏi, nhẹ nhàng hít một ngụm khí, nói lại rõ ràng từng câu từng chữ mà Hoắc tổng phân phó: “Là 110, 119 cùng 120.”