Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 17

Lương Tiêu để điện thoại xuống, chạy tới kéo Đoàn Minh: "Anh Đoàn."

“Buông ra.” Đoàn Minh mở ra cửa sổ: “Hợp đồng của tôi đâu?”

"..." Lương Tiêu: "Anh làm sao vậy?"

Đoàn Minh: "Chạy trốn."

Người trợ lý vẫn bị kẹt trong máy giặt và lô bọt giấy vụn không kịp trở tay, cầm quần áo đi giặt lại. Cậu ta đứng ở cửa ló đầu ra thăm dò, cẩn thận lựa chọn phương hướng.

“Không sao đâu.” Lương Tiêu cố gắng giải thích: “Quản gia Hoắc nói ông ấy sẽ giúp tôi diễn giải sâu--”

Đoàn Minh: "Diễn giải sâu sắc thế nào mà chỉ vì một bức thư xin lỗi của tổng giám đốc Hoắc mà cậu xúc động đến nỗi khóc thành biểu tượng cảm xúc?"

Lương Tiêu: "..."

Quản gia Hoắc lớn tuổi rồi, không thường xuyên lên mạng.

Thậm chí có thể giải thích tổ hợp chữ cái bí ẩn này từ góc độ bài poker.

Hai hình tròn có đầu nhọn.

Đoàn Minh thở dài: "Đáng lẽ ra không nên tin cậu nhịn được."

Một người mà chỉ có thể viết ra ba trăm chữ trong sáu giờ, thì ba phút cuối đời cũng chỉ có thể viết ra được ba chữ.

Rất hợp lý.

Nói không chừng tổng giá đôc Hoắc sẽ cử một đội lính hệ băng lẻn vào khách sạn giữa đêm khuya, đóng băng ba người họ thành một nhóm biểu tượng cảm xúc.

Ý nghĩ của người đại diện dọa trợ lý hoảng sợ. có chút lo lắng: "Tôi không muốn bị đóng băng thành A..."

Lương Tiêu tâm tình phức tạp vỗ vỗ cậu ta: "Tôi đang đóng băng A đây."

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, tính nói gì đó nhưng lại thôi, bị Đoàn Minh dọa thành một tên đa nghi, ném quần áo ra ngoài cửa.

Lo lắng cho tính mạng của mình, người đại diện đã liên tục cảnh giác cao độ mãi cho đến ba ngày sau.

Đoàn phim phát nhiệm vụ, dàn diễn viên chính đồng loạt xin nghỉ phép, rút

khỏi phim trường, lên máy bay trở về đế đô.

"Talk show, trò chuyện xen kẽ với một vài phân đoạn nhỏ."

Nhà sản xuất liên hệ với tài nguyên, giải thích trước: "Bất quá nói cái gì, đều phải ưu tiên xoay quanh 《 Ngày 30 Tết 》."

Đến đây để quảng bá cho bộ phim sắp tới, trợ lý của mọi người trước tiên đều đã lấy phương án tiết mục dự phòng của chương trình, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đồng loạt gật đầu.

Lương Tiêu tạm thời im lặng, chủ yếu phụ trách cọ cơm trên máy bay là chính. Cậu vừa nhằm vào Đoàn Minh thì đột ngột bị nhà sản xuất điểm danh: "Mà này, Weibo của Lương Tiêu có chuyện gì vậy?"

Lương Tiêu đang nhớ nhung bánh mì: "Cái gì?"

"Weibo." Nhà sản xuất đúng lúc nhớ tới cậu: "Sao lại không tìm thấy cậu?"

Đoàn làm phim vừa tung ra hình ảnh tuyên truyền, fans hâm mộ cùng người qua đường nhìn chằm chằm vào weibo chính thức phấn khích đến mức sôi trào. Lượt thích, lượt chuyển tiếp và bình luận điên cuồng tăng vọt, lượt xem cũng rất nhiều lần. Tự nhiên từ đó mà cũng có không ít người chú ý và tìm hiểu tới khuôn mặt của nhân vật mới Vân Liễm.

Áp lực từ chiến tranh gián điệp, tình thế quỷ quyệt, thời cuộc rối loạn bấp bênh.

Các thương gia minh tranh ám đấu, thư sinh xếp bút nghiên theo quân đội.

(*minh tranh ám đấu: ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, thường dùng tả nội bộ tranh quyền đoạt lợi)

Chỉ còn sót lại một Vân Liễm tựa như Giang Nam tao nhã dịu dàng.

Những bộ phim truyền hình từ trước đến nay của Tống Kỳ đều luôn chính trực, uy nghiêm. Đột nhiên xuất hiện một gương mặt tuấn tú như vậy, có người lo lắng, có người mong chờ, có người chỉ biết cúi đầu trước sắc đẹp, nhiệt độ muốn đè cũng không đè nổi.

Thời điểm khởi động máy Lương Tiêu còn chưa tiến tổ, từ ảnh chụp chung đến việc chuyển tiếp lời cảm ơn đều chưa đăng. Ban đầu đoàn làm phim muốn thu hút mọi người vào lúc này, nên mới phát hiện ra Lương Tiêu vậy mà vẫn chưa có Weibo.

Lương Tiêu phản ứng lại, đang định nói thì đột nhiên bị Đoàn Minh kéo lại.

"... Là lỗi của tôi."

Đoàn Minh đã nghĩ tới chuyện này mấy ngày, chủ động cõng nồi: "Trước đây không có tài nguyên gì nên vẫn chưa xử lý việc này."

Nhà sản xuất được Tinh Quan cử đến, cũng biết sơ sơ tình huống thế nào, cũng không quá quan tâm: "Đăng mấy bài đi, cùng đoàn phim làm tốt công tác tuyên truyền."

Đoàn Minh vội vàng đồng ý, lôi Lương Tiêu trở lại, cho vào miệng cậu một cái bánh quy.

Tinh Quan tài đại khí thô*, cho bọn họ ngồi khoang hạng nhất. Điều kiện và đãi ngộ cao cấp, không gian rộng rãi, suất ăn trên máy bay đặc biệt phong phú.

(*tài đại khí thô: tài sản giàu có, phong thái bất phàm)

Khi hạ cánh, Lương Tiêu còn được tiếp viên hàng không omega nhỏ nhắn đỏ mặt tặng cho vài viên thạch vị dâu.

Trong túi quà hạ cánh của Đoàn Minh không có thạch, vì vậy anh ta vừa tìm, vừa kéo Lương Tiêu qua, trầm giọng hỏi: "Hiểu chưa?"

Lương Tiêu suy nghĩ một chút liền lấy ra một viên thạch dâu tây nhỏ chia cho anh ta.

"..." Đoàn Minh lo muốn nổ phổi, xé mở nắp thạch trái cây, nhét vào trong miệng.

Weibo của Lương Tiêu đã bị Long Đào quét sạch sau vụ lần trước, sợ cậu nói bậy, thậm chí mật khẩu cũng thay đổi, đến giờ lệnh cấm vẫn chưa được dỡ bỏ.

Lúc đó Lương Tiêu vừa mới ra mắt, cũng không mấy nổi tiếng, chỉ có mấy vạn fan, biến mất cũng không thể thu hút được bao nhiêu chú ý.

Thời đại lưu lượng giới giải trí ba tháng đổi một lần, đã năm năm rồi, sớm đã không ai nhớ rõ.

Thậm chí cách đây không lâu, bởi vì cậu rời khỏi nhà họ Hoắc lúc đêm khuya mà vô tình lên hot search, khiến cả mạng xôn xao suốt ba ngày. Nhưng cũng vì vụ đó chỉ bới ra được một tài khoản rỗng tuếch, cuối cùng cũng chẳng hóng hớt được gì.

Lương Tiêu xuất hiện trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ là mục tiêu của Long Đào. Nhưng có Tinh Quan chống lưng, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

“Trở về làm mới tài khoản đi.” Đoàn Minh cố ý mượn gió nhỏ giọng nhắc nhở: “Tìm chút tư liệu, đổi ảnh đại diện đăng hai đoạn nội dung, chờ đoàn phim tương tác.”

Lương Tiêu suy nghĩ một chút: "Tôi có nên nói với tồng giám đốc Hoắc không?"

Đoàn Minh: "Cậu nói cái gì vậy? Viết cảm tưởng xong rồi?"

Lương Tiêu: "..."

“Tự mình suy nghĩ trước đã.” Đoàn Minh tận tình khuyên bảo: “Cơ hội hiếm có, chính là lúc này.”

Lương Tiêu không trả lời, cậu đeo khẩu trang, mang kính râm, bước vào đường hầm màu xanh.

...

Trước sự mong đợi của mọi người, tin tức lần trước đột ngột dừng lại ở bức thư cảm tưởng chỉ có lẻ loi ba chữ.

Hiện trường bị chụp, khách sạn đã bị chụp, quản gia không gửi tin tức gì nữa, tổng giám đốc Hoắc cũng không phái đội đặc công hệ băng tới.

Đoàn Minh lo đây là thời khắc yên bình trước sóng gió, trước khi trở về còn mua ba gói miếng dán ấm cho Lương Tiêu.

"Không cần đặc biệt nhắc tới tổng giám đốc Hoắc."

Đưa người về nhà, Đoàn Minh vẫn như cũ thấy lo lắng, nhắc nhở Lương Tiêu: "Tinh Quan nói sẽ giúp chúng ta xử lý chuyện Long Đào."

Lương Tiêu bất lực nở nụ cười: "Tinh Quan cũng không biết tôi suýt nữa là chết ở chỗ Long Đảo."

Sắc mặt Đoàn Minh lập tức trầm xuống.

Lương Tiêu dừng lại, không nhắc lại chuyện cũ: "Hiện tại tôi đăng Weibo, Long Đảo chắc chắn sẽ hiểu lầm Tinh Quan chống lưng cho tôi."

Đoàn Minh chính là trông chờ vào việc Long Đào hiểu lầm Tinh Quan chống lưng cho cậu: "Hai người vốn là không giải quyết..."

“Tôi xem Weibo rồi.” Lương Tiêu tháo khẩu trang xuống: “Dược phẩm Phi Dương cũng có phụ thuộc vào Hoặc thị.”

Đoàn Minh không theo kịp suy nghĩ: "Vậy thì sao?"

"Trong giai đoạn thử nghiệm thứ tư, gần đây giá cổ phiếu biến động rất lớn."

Lương Tiêu bật di động, cho anh ta xem biểu đồ đường thị trường chứng khoán: "Đột nhiên thu hồi một chất ức chế đã sản xuất nhiều năm. Trên mạng có không ít suy đoán nghi ngờ, Tinh Quan cũng chịu ảnh hưởng."

Bình thường cho dù Long Đào có dùng thủ đoạn, Tinh Quan cũng không quan tâm lắm.

Nhưng lúc này bởi vì cậu đối đầu với Long Đào, cho dù là Hoắc Lan hay là lãnh đạo của Tinh Quan đều phải cẩn thận cân nhắc.

“Có thể không nghiêm trọng như vậy.” Đoàn Minh không cam lòng, kiên trì nói: “Lỡ như Long Đào đã quên chúng ta thì sao?”

Đoàn Minh ôm một tia hy vọng: "Đã năm năm..."

“Đã năm năm rồi.” Lương Tiêu nói: “Tôi từ nhà họ Hoắc đi ra, bọn họ vẫn cho là tôi mua hotsearch.”

Đoàn Minh sững sờ, không đáp lại.

Lương Tiêu một tay tháo khẩu trang xuống, vẫn treo trên một bên tai, hơi nghiêng đầu.

Sợi dây buộc màu trắng đàn hồi quấn quanh đầu ngón tay mảnh khảnh, nghiêm túc nhìn xuống tính toán chỉ số chứng khoán trên màn hình.

Cậu hiếm khi nghiêm túc như vậy, hàng mi dài che đi phần nào ngũ quan quá mức tinh xảo, một chàng trai sạch sẽ lại bướng bỉnh cái gì cũng không nghe lọt tai trái lại càng sống động hơn.

Đoàn Minh mở miệng, cuối cùng cũng không khuyên nữa, thở dài nói: "Rõ ràng là ngày thường hố tiền của tổng giám đốc Hoắc cũng không chớp mắt lấy một cái."

Lương Tiêu sững sờ: "Đó là do tôi dùng bản lĩnh đường đường chính chính đấy nhá."

Đoàn Minh: "..."

Lương Tiêu không thẹn với lương tâm, một thân chính khí đặt điện thoại xuống.

Rốt cuộc thì ngay từ đầu tổng giám đốc Hoắc làm thế nào mà đánh dấu cậu cũng chẳng rõ, cũng chỉ có thể để cho anh cắn.

Vụ hotsearch là do Long Đào giở trò sau lưng. Thật ra lúc đầu cậu cũng không rõ lắm, vẫn là do Tinh Quan triệt hot search quá sạch sẽ, cậu mới ý thức được không phải do nghiệp vụ của paparazzi mức quá trâu bò.

Nếu thật sự là hotsearch, áp lực sẽ phải hơn mấy chục lần, không có khả năng khi cậu từ văn phòng của Hoắc Lan trở về mà trên mạng ngay lập tức sóng yên biển lặng.

Hoắc Lan xét cho cùng cũng là một doanh nhân, không sợ bị scandal quấy nhiễu. Nhưng cậu lại là người trong giới, cần phải giữ gìn trong sạch, loại hotsearch này nếu không có Tinh Quan trợ giúp, chắc chắn sẽ làm tổn thương tới căn cơ.

Năm năm rồi, Long Đào vẫn như cũ không định tha cho cậu.

“Anh Đoàn.” Lương Tiêu trong lòng biết rõ, kiên nhẫn thuyết phục anh ta: “Hợp đồng của anh rốt cuộc vẫn là ở Long Đào.”

Bằng cách này, không chỉ muốn hố Tinh Quan một vố, mà người đại diện cũng sẽ nghi ngờ vi phạm hợp đồng.

Từ chức thì nhiều nhất cũng chỉ bồi thường một tháng tiền lương, nhưng nếu vi phạm hợp đồng, nói không chừng phải táng gia bại sản.

“Cậu không dựa vào Tinh Quan mà muốn bảo vệ chúng ta.” Đoàn Minh thở dài: “Là ai bảo vệ cậu?”

Lương Tiêu cười: "Không giống nhau."

Cho dù không có ai bảo vệ, cậu cũng đã tự mình đi tới hiện tại.

Cậu không thể chỉ vì điều này mà quay lại hố Hoắc Lan.

Đoàn Minh im lặng một hồi lâu, cũng không nài nỉ nữa, đơn giản giúp cậu dọn dẹp nhà cửa, gọi cơm hộp, điều chỉnh điều hòa, kiểm tra cửa ra vào rồi đưa trợ lý đi.

Lương Tiêu đang định đi tắm, lúc đi ngang qua sảnh phụ thì dừng lại.

Áo khoác của Hoắc Lan vẫn ở chỗ cậu.

Hoắc Lan ngày đó mất khống chế, dưới tình thế cấp bách cậu liền dùng kiến

thức chiến đấu của chính mình mà vội vàng chạy khỏi nhà họ Hoắc, mặc luôn cả quần áo của Hoắc Lan.

Cuối cùng thì áo khoác của ngài Lương cũng không bị ngâm trong nước khử trùng tám lần, không có tư cách cùng với ngài Lương - người đã tắm đến ba lần vào phòng ngủ của tổng giám đốc Hoắc.

Quần áo qua tay được trợ lý có tâm đem đi giặt sạch sẽ, pheromone cũng không thấy rõ.

Cứ pha loãng theo cách này vài lần, giống như tuyết tan thành hơi nước dưới ánh mặt trời.

Lúc ấy định tìm thời gian trả lại, nhưng cậu lập tức phải tiến tổ, không có thời gian đi nữa.

Lương Tiêu đứng một lúc, nhớ tới tình cảnh trong phòng ngủ của tổng giám đốc Hoắc ngày hôm đó.

Alpha cao lớn mạnh mẽ, bị pheromone ảnh hưởng khiến ý thức mơ hồ.

Ngực cùng vai căng cứng như sắt, hai mắt nhắm chặt, cơ xương run rẩy, đi từng bước ngắt quãng.

...

Tuy rằng diễn biến tiếp theo có chút quá mức bởi vì hắn quả thực không đi nổi nữa, xảy ra một ít tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, nhưng tình huống khi ấy thực sự vô cùng khẩn cấp, nhưng đến khi nhớ lại cũng không thấy quá nguy hiểm.

Lương Tiêu đứng đối diện với bộ quần áo một lúc, quyết định gọi cho quản gia Hoắc.

Mấy ngày trước cậu đã vặt kiệt suy nghĩ để đọ sức với ông già kia, nhưng sớm muộn gì cũng phải đăng Weibo để tương tác với đoàn phim. Tóm lại trước tiên cứ cứ báo trước một tiếng với tổng giám đốc Hoắc, bất kể Tinh Quan quyết định thế nào, cậu đều có thể hợp tác.

Vốn dĩ cậu cũng không đi con đường lưu lượng, cho dù không mở Weibo cũng không thành vấn đề.

Làm diễn viên còn hơn đóng phim điện thoại mười tệ dưới gầm cầu vượt.

Lương Tiêu thập phần thất vọng, bấm điện thoại.

Trong vòng vài giây, đầu dây bên kia đã được kết nối, giọng điệu thậm chí còn có vẻ nhẹ nhàng vui sướиɠ: "Ngài Lương?"

"..." Lương Tiêu cảnh giác: "Ông là quản gia Hoắc?"

“Vâng.” Quản gia Hoắc vui vẻ: “Tôi nghe ngài Đoàn nói ngài trở về tham gia chương trình tạp kỹ.”

Lương Tiêu thậm chí còn bắt đầu cảm thấy những gì mình thấy có lẽ chỉ là một giấc mộng: "Tổng giám đốc Hoắc... có sao không?"

“Không sao cả.” Quản gia Hoắc nói: “Tổng giám đốc Hoắc ngủ rồi.”

Lương Tiêu lại càng không hiểu nổi tình hình lúc này, nhìn điện thoại, xác nhận lại lần nữa lịch sử trò chuyện.

Quản gia giờ nhớ tới ra khi này ông ấy chưa nói rõ mọi chuyện, liền vui vẻ hớn hở nghe điện thoại giải thích lại từ đầu cho cậu.

Khi đó, Lương Tiêu bị máy giặt ép đến tuyệt vọng mà giẫm lên đường chết đi gửi tin nhắn.

Về bức thư xin lỗi kia, tổng giám đốc Hoắc của bọn họ không những không tức giận, thậm chí còn lạnh lùng mà cười một tiếng.

Sau đó đặt điện thoại xuống.

Sau đó, kỳ mẫn cảm liền kết thúc.

Mấy ngày nay tổng giám đốc Hoắc đã trở lại bình thường, lúc cần làm việc thì làm việc, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cần đổ tuyết thì đổ tuyết, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của tổng tài.

"..." Lương Tiêu vẫn chưa theo kịp cốt truyện: "Sao lại kết thúc?"

Quản gia cũng không biết, cũng không quan tâm cho lắm: "Lần sau khi tổng giám đốc Hoắc đến kỳ mẫn cảm, ngài có thể thử đưa hai chữ K với một số hai."

Lương Tiêu: "..."

Cậu cảm thấy kỳ mẫn cảm của tổng giám đốc Hoắc kết thúc có thể không phải do bài poker.

Cậu còn có chuyện muốn nói với Hoắc Lan nên đặc biệt chú ý đến trạng thái tâm lý cảm xúc của anh, chỉ có thể tạm thời gác lại vấn đề về kỳ mẫn cảm: "Ông có chắc là tổng giám đốc Hoắc lạnh lùng mà cười một tiếng không?"

“Không chắc lắm.” Quản gia thẳng thắn: “Lúc ấy ở nhà chỗ nào cũng lạnh.”

Váng cà phê còn chưa tan hết.

Tổng giám đốc Hoắc cười rất nhẹ, chỉ thoáng cái liền biến mất, sau đó liền bình tĩnh cầm điện thoại đi tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Ngày hôm sau tỉnh dậy cũng không có gì bất thường cả.

Lương Tiêu cẩn thận nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm, báo trước một tiếng với quản gia: "Tôi có chuyện, muốn nhờ ông nói với tổng giám đốc Hoắc..."

...

Quản gia nghe xong toàn bộ câu chuyện, có chút thận trọng nói: "Ngài biết công ty dược Phi Dương?"

Lương Tiêu giật mình: "Cái gì?"

“… Không có gì.” Quản gia sững sờ hai giây, mới chợt ý thức được đó chỉ là bát quái trên mạng, vội vàng sửa miệng: “Ngài bận việc khác đi, tôi sẽ nói với tổng giám đốc Hoắc. "

Lương Tiêu nhíu mày: "Công ty dược Phi Dương có chuyện gì vậy?"

“Không có gì đâu.” Quản gia thẳng thừng phủ nhận: “Ngài nghe nhầm rồi”.

Lương Tiêu không nói gì.

"Không có hại gì với ngài đâu."

Quản gia lần đầu tiên làm loại chuyện này, có chút chột dạ, lắc léo: "Tổng giám đốc Hoắc nói không cần cho ngài biết..."

Lương Tiêu nghe thấy quản gia thật muốn nói cái gì, cười nói: "Ông nói đi."

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói cho cậu biết tình hình thực tế.

Lương Tiêu yên lặng nghe ông ấy nói, cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Thí nghiệm lần này do tổng giám đốc Hoắc yêu cầu. Hoắc Lan không nhạy cảm với các chất ức chế đặc biệt. pheromone chỉ miễn cưỡng bình phục sau khi sử dụng thuốc quá liều.

Giai đoạn thứ tư của thử nghiệm lâm sàng đã được khởi động lại, các chất ức chế được cung cấp miễn phí cho những người tình nguyện trong vòng một năm, có không ít lỗ hổng tài chính.

Mục tiêu chính của các thử nghiệm lâm sàng là xác nhận hiệu quả và tác dụng phụ của các chất ức chế đặc biệt, đồng thời tiến thêm một bước ứng dụng được vào đám người, phần còn lại cũng không nằm trong phạm vi.

Trước khi Hoắc Lan uống thuốc ngủ, anh đã gửi fax cho công ty dược Phi Dương.

Công ty dược Phi Dương suốt đêm điều động lại một lần nữa, triệu tập các chuyên gia có liên quan, thống kê so sánh và tìm ra loại thuốc bổ trợ thực sự có hiệu quả trong việc giảm tác dụng phụ cho omega.

...

Lương Tiêu ấn trán thở ra.

Quản gia nói lúc ở trên máy bay, Hoắc tổng, người đã trùm bao tải rồi ném cậu ra ngoài, kỳ thật là do bị tác dụng phụ của pheromone quấy rầy. Anh đã không thể nhắm mắt cả đêm, cũng không thể xử lý thêm công việc nào nữa.

Tổng cộng chỉ có hai việc được thực hiện.

Thông qua đơn tình nguyện của cậu.

Cho cậu một người, xây dựng một nhóm phản ứng bất lương.