Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 11

Trước bàn làm việc trước, Hoắc Lan hắt xì một cái thật mạnh.

“Muốn gọi bác sĩ đến không?”

Quản gia lo lắng: “Ngài có vẻ không khỏe cho lắm…”

Hoắc tổng nhịn mãi đến bây giờ, rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện mình không khỏe, cả thể xác lẫn tinh thần đều thấy mệt, dựa vào ghế xoay nhắm mắt dưỡng thần.

Quản gia càng lo lắng: “Tôi đây liền gọi ——”

“Không cần.” Hoắc Lan lên tiếng, “Lấy thuốc ức chế đến đây cho tôi.”

Quản gia ngẩn ra, theo bản năng muốn khuyên nhủ anh nhưng do dự một lúc lâu cũng không lên tiếng, quay đi nhảy lại vẫn là đưa thuốc ức chế mình vẫn luôn chuẩn bị cho anh.

Hoắc Lan nhận lấy, đọc qua hướng dẫn sử dụng một lượt.

Thuốc ức chế được nghiên cứu chế tạo riêng nhắm vào những như cầu đặc biệt của Alpha, thuộc dạng lỏng, được sản xuất bởi công ty dược Phi Dương. Sau khi tiêm có thể ức chế pheromone một cách nhanh chóng, có thể duy trì pheromone ở mức ổn định trong một khoảng thời gian nhất định.

Công ty dược Phi Dương nói cho cùng cũng là xí nghiệp của Hoắc thị, là công ty chuyên nghiên cứu phát minh thuốc mà thuốc ức chế chính là sản phẩm chủ lực.

Tuy rằng cạnh tranh khốc liệt, nhưng hiệu quả của thuốc ức chế cũng không hề kém cạnh, đóng gói tinh xảo, đẹp mắt, kiểu dáng phong phú,đa dạng, đáp ứng được tất cả những nhu cầu của khách hàng. Mỗi lần ra mắt sản phẩm mới là một lần fans trung thành lại phải khóc lóc nhìn tiền trong túi cứ thế ít đi.

Đây là loại đắt nhất, nghe nói là giống với loại dành cho Omega.

“Bác sĩ nói không nên dùng nhiều, tốt hơn hết vẫn là nên đánh dấu tạm thời.”

Quản gia vẫn không yên tâm, thành thành thật thật đi bên cạnh đầy lo lắng: “Chúng ta có thể để Lương tiên sinh vào trong túi, sau đó bọc kín lại, chỉ để một chỗ cho phần cổ lộ ra…”

Hoắc Lan: “……”

Quản gia trung thành, tận tụy bị Hoắc tổng một cước đá bay ra khỏi phòng, mang theo suy nghĩ mờ mịt đầy mất mát đi tìm đội trưởng đội bảo vệ cùng mượn rượu quên sầu.

Hoắc tổng nhắm mắt lại, muốn quên đi hoàn toàn hình ảnh đầy Lương Tiêu bị treo lên trong túi vải, tay chân bị trói chặt bị một cây gậy trúc nâng lên, mở thuốc ức chế ra tự tiêm cho mình một mũi.

-

Lương Tiêu ở phim trường, đang xem phim 《 Tri thức y học đương đại 》 được một nửa thì bị đạo diễn gọi đi diễn thử.

Mấy người phụ trách dưới sự chỉ đạo của phó đạo diễn nhanh chóng điều chỉnh lại bối cảnh vừa mới nổ hồi nãy, chọn ra một góc quay đẹp mỹ mãn.

Giữa lúc ăn cơm trưa, người đại diện của Giang Bình Triều gọi điện thoại đến xin lỗi, nói rằng tình huống nghiêm trọng, chỉ sợ bây giờ chưa thể quay về.

Đoàn phim bỏ ra 1 triệu cho một ngày quay, máy quay đều đang hoạt động, không thể để tiến độ bị gián đoạn được.

Tô Mạn vừa đúng lúc ở phim trường cũng đang nhàn rỗi không việc gì làm.

“Giúp đỡ nhau nhé.”

Tổng đạo diễn Tống Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, trong tay còn cầm kịch bản: “Lần sau nếu cô có việc thì tôi gọi người khác lên thay.”

Ông ấy không thích diễn viên là Alpha với Omega, hơn phân nửa là bởi vì nguyên nhân này.

pheromone không thể điều khiển, không sợ gặp diễn viên chuyên nghiệp, chỉ là không thể biết được những chuyện ngoài ý muốn không thể khống chế, toàn bộ đoàn phim cũng chỉ có thể đi theo.

Lương Tiêu vẫn luôn dùng thuốc ức chế, theo như lý thuyết thì sẽ không ra chuyện gì, cậu cũng không giải thích gì nhiều, chỉ cười cười: “Được.”

Tống Kỳ thấy cậu dễ nói chuyện, vẻ mặt hòa hoãn đi không ít, kéo cậu cùng Tô Mạn đến giảng giải: “Hai người các cậu đã gặp nhau ở tiệc rượu rồi, cô ấy cho rằng cậu du học sinh chuyên ngành cơ khí nên mới giả làm vũ công đến tiếp cận cậu.”

Tô Mạn đọc kịch bản rất kỹ: “Sau đó bị cậu lừa mất vòng cổ với đồng hồ quả quýt.”

Lương Tiêu: “……”

Cậu thậm chí còn cảm thấy mình có chút quá đáng.

Tống Kỳ không quan tâm đến suy nghĩ của diễn viên, nói cho hai người những phần trọng điểm: “Vũ công phải nhảy thật quyến rũ, lay động lòng người.”

Tô Mạn mới vừa diễn xong một cảnh đầy vất vả, một thân eo mang quân trang phấn chấn oai hùng, tay trái xách theo dây roi thép, dẫm lên chiếc ghế gãy gật gù đọc kịch bản.

“……” Tống Kỳ thu hồi tầm mắt, tin tưởng vào trình độ nghiệp vụ của cô, nhìn về phía Lương Tiêu: “Người tài năng có gia giáo, mức độ trải đời không nhiều.”

Nhân vật Vân Liễm này mỗi một lần lên diễn là một lần thay người, Lương Tiêu nhớ rõ lần này, lật đi lật lại kịch bản thì phát hiện lời thoại chỉ có vài câu chào hỏi giữa hai người với nhau.

“Phía sau đều là viễn cảnh.” Tống Kỳ biết hắn muốn hỏi cái gì, “Mấy người liệu mà làm, ba phút, camera muốn bắt lấy cảnh quay này.”

Tô Mạn sớm đã quen với diễn xuất, sau khi nghe Tống Kỳ nói xong thì lấy kịch bản chọc Lương Tiêu: “Diễn đúng vào chứ?”

Lương Tiêu cười, cũng bất động, trong tay vẫn cầm kịch bản, ngẩng đầu thay đổi ánh mắt.

Cậu có khuôn mặt sáng sủa, hơi di chuyển cũng lộ ra vẻ phong lưu. Tô Mạn không trực tiếp diễn cùng cậu cũng biết dù là dáng vẻ lưỡng lự dịu dàng hay say đắm lòng người thì cậu cũng đều có cả, chuẩn bị xong đâu vào đấy có khi lại khiến người ta phải sửng sốt khi nhìn thấy.

Lương Tiêu bắt đầu diễn, lùi về sau nửa bước, bày ra dáng vẻ của một con mọt sách, một thân thanh cao đoan chính xuất thân từ dòng dõi thư hương.

Cậu lớn lên quá đẹp, cốt cách thanh tuấn lịch sự tao nhã ăn vào trong xương tủy dù có muốn che giấu cũng không che giấu được.

Chưa bao giờ thấy qua một học sinh ngoan ngoãn kiều diễm như vậy, lông mi co lại khẽ run run, đáy mắt lóe lên tia sợ sệt ngại ngùng, hiện ra sự ngây thơ trong sáng không dính bịu trần, cứ như thể cả thế giới này đều không có gì liên quan cả.

Tô Mạn đối với ánh mắt này của cậu suýt nữa đã không nhịn được mà đánh xuống một roi.

Tiểu trợ lý của nàng là một beta tiểu cô nương, thấy tình hình không tốt lắm thi đầy hốt hoảng chạy đến lấy đi roi da từ trong tay Tô Mạn.

……

Lúc bắt đầu quay, Tô Mạn sau khi tiêm thuốc ức chế tạm thời khó khăn lắm mới quay lại.

Nàng đối với Lương Tiêu không có hứng thú, chỉ là thiên tính sa vào sắc đẹp. Hiện tại người đã không giống nhau, nếu trong sân lại có diễn viên Alpha xảy ra chuyện thì Tống đạo e là cả đời này chỉ có thể dùng diễn viên beta mà thôi.

Lương Tiêu cũng không nghĩ đến hậu quả ngoài ý muốn như thế, ho nhẹ một tiếng: “Mạn tỷ ——”

“Diễn phần của cậu đi, tôi không nhìn đâu.”

Tô Mạn đứng trước ống kính, bỏ lại sân khấu ra phía sau, máy quay chỉ có thể bắt được ảnh đường cong dưới chiếc sườn xám chuyển động: “Diễn xuất của cô thật không ổn định chút nào.”

Lương Tiêu: “……”

Cậu cũng là lần đầu tiên gặp được người dưới tình huống như vậy mà còn dùng roi với cậu.

Rốt cuộc vẫn luôn cố gắng vượt ra khỏi giới hạn phân hóa của cơ thể, tuy rằng cậu đã gặp qua vô số A nhưng số lần tiếp xúc trực tiếp với Alpha tinh anh như thế vẫn là vô cùng ít ỏi.

Trải qua tình huống này cậu bỗng nhiên có chút lo lắng cho Hoắc tổng, có phải hay không anh ấy cũng có phản xạ sinh lý như thế.

Tô Mạn mới vừa dùng thuốc ức chế hương đàn hương, cả người thanh tâm minh mục tứ đại giai không, duỗi tay nắm lấy cằm cậu.

Lương Tiêu lùi về sau nửa bước, mặt ửng đỏ: “Các hạ xin tự trọng.”

Bối cảnh bị bày rất đơn giản, rất tiết kiệm, ngoại trừ góc quay bọn họ đang diễn đổi thành phông nền để quay thì những nơi khác đều lộn xộn hết cả, nhìn qua thôi cũng khiến người ta phải bật cười.

Tô Mạn cười điệu cười đầy mê hoặc trước ống kính rồi hất mông xoay người đi, vẫn như cũ không hề nhìn cậu, hai người đổi sân khấu cho nhau.

Du học sinh chính trực, hiền lành gặp được tình huống này khi về nước thì lúng túng không thôi, cô xấu hổ đến mức bị cô ấy va vào xương sườn, đau đến nhắm cả mắt, trên lông mày cũng hiện ra vài phần đau đớn.

……

Theo như kịch bản, chi tiết về tư liệu về vũ khí mới của địch là vô cùng quan trọng, nếu không kịp thời gửi đi thì tổn thất trên chiến trường chính là vô cùng lớn.

Trình Như không còn cách nào khác, cô chỉ đành ôm một tia hy vọng, giả làm vũ công đi vừa mới đi du học về nói mấy lời khách sáo ở đó.

Không ngờ được chính là một du học sinh đơn thuần ngây thơ như thế nhưng cũng là giả, khách sáo một hồi, còn giúp đối phương thuận tay lấy đi vòng cổ lẫn đồng hồ quả quýt của mình.

Nhưng lời bị nghẹn lại vẫn không nói được ra khỏi miệng.

Thậm chí so với học sinh về nước phiên bản thật thì càng chi tiết hơn, chỉ có thể mạo hiểm một lần xông vào quân bộ, vượt qua sự đề phòng nghiêm ngặt cùng một người đầy thương tích mới có được.

Lập trường của Vân Liễm cũng bắt đầu xuất hiện từ trận này, biên kịch vô cùng thích những chi tiết này, manh mối ở khắp nơi chỉ còn chờ nhân vật đến làm một cú lội ngược dòng để lại một đám người hâm mộ khóc lóc điên đảo phía trước đường tìm pha lê.

“Gần được rồi.”

Hai người muốn diễn xong cảnh tìm pha lê tra diễn, hiệu quả thuốc ức chế của Tô Mạn đã bắt đầu kém đi, chuyện cần làm lúc này là lôi chuyện phiếm ra nói: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu đang yên ổn, vững vàng bị lay đến mặt đỏ tai hồng: “Mạn tỷ, hoa tai của tỷ lệch rồi.”

Tô Mạn đặc biệt để ý đến việc này, cầm lấy hoa tai của mình thở dài: “Thật muốn đánh Giang Bình Triều.”

Lương Tiêu: “……”

Alpha thật sự là giống loài đáng sợ mà.

Cậu biết Tô Mạn đây là đang muốn nói chuyện phiếm, cẩn thận suy nghĩ, vừa lúc mượn cơ hội này học hỏi chút kinh nghiệm: “Mạn tỷ, Alpha đến kỳ nhạy cảm thì muốn người khác dỗ như nào?”

“Vô dụng thôi.” Tô Mạn hiểu lầm ý cậu rồi, cô vỗ bả vai cậu đầy tiếc nuối: “Hống hắn xong rồi hắn cũng sẽ không cho ta đánh, Tống đạo từng diễn qua rồi.”

Lương Tiêu chỉ đọc sách thánh hiền, quân tử phi lễ chớ coi, mạnh mẽ nâng tay lên chống đỡ chiêu thức của cô, ngăn cách cô sang một bên.

Tô Mạn không chỉ là Alpha cầm roi mà còn có bản năng giới tính hết sức quái lạ, suy xét cân nhắc một hồi bằng ánh mắt sáng ngời thì nói: “Cậu cũng có Alpha?”

Lương Tiêu cảm thấy cái này cách nói này hình như không đúng cho lắm, nhưng hình như cũng không sai, cậu chỉ đành theo tiếng gọi con tim mà chấp nhận cam chịu số phận.

Tô Mạn ở trong cái vòng tình ái này cũng đã nhiều năm, liếc mắt một đã cái nhìn ra được cậu vẫn còn trong trắng, đánh giá bao quát tiến độ một chút, nửa thật nửa đùa trêu cậu: “Đem chính bản thân cậu tẩy rửa sạch sẽ rồi đưa lên cho hắn.”

Lương Tiêu: “……”

Tô Mạn thấy sắc mặt câu không đúng thì ngạc nhiên nói: “Làm sao thế?”

……

Nơi chuyện cũ bắt đầu.

Lương Tiêu đối này việc này đã vô cùng thuần thục, cậu thở dài: “Có lẽ là không dùng được.”

“……” Tô Mạn: “Chà chà.”

Trong ống kính máy quay, hai người vô cùng quyến rũ, những học sinh vô tội không liên quan dần dần bất động, bị vũ công nửa dỗ dành nửa lừa gạt mà nâng lên ly rượu vang đỏ.

Tô Mạn động tác thuần thục, tạo ra khoảng cách với cậu, bát quái radar toàn bộ đều mở công tác hoạt động: “Lạnh lùng như thế sao?”

Bên ngoài lưu truyền nhiều nhất chính là Lương Tiêu bị Tinh Quan tổng tài bao dưỡng, dư luận đang bàn tán xôn xao, ồn ào lên hết cả, trong lúc ấy tin tức kia cũng là nửa tin nửa ngờ, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, người V vào chân tướng đã không còn lại bao nhiêu.

Lương Tiêu thậm chí còn không phải Tinh Quan.

Hoắc Lan làm việc ngang ngược, muốn gì thì phải có đó, còn chưa nói rõ ràng đã cướp người từ tay điện ảnh Long Đào.

Lúc ấy Lương Tiêu vô cùng vui vẻ mà đồng ý, bây giờ nhớ đến buổi tối còn phải dỗ dành người ta thì có chút sầu não không thể làm: “ Alpha đến thời kỳ nhạy cảm cũng sẽ khóc sao?”

“Nói không chừng là thế đấy.” Tô Mạn trầm ngâm, “Tôi mỗi lần đến thời kỳ nhạy cảm đều rất muốn dùng roi đánh người.”

Lương Tiêu: “……”

Tô Mạn lần đầu gặp phải vấn đề khó nhằn như vậy thì rất hứng thú: “Ngày thường hắn thích cái gì?”

Lương Tiêu cẩn thận nghĩ lại: “Công tác.”

Tô Mạn ngộ: “Tên lạnh lùng cuồng công tác à.”

Lương Tiêu hết sức cảm động, cậu gật đầu lia lịa, được cô rót cho cốc nước nho.

Tô Mạn lúc debut có một phong cách diễn rất riêng, diễn rất nhiều thể loại bá đạo tổng tài không yêu nữ phụ là ta, đối với loại chuyện này có rất nhiều kinh nghiệm: “Đối với loại người này, muốn tập kích bất ngờ thì thi thố trước cái đã.”

“Loại người này là người không biết tình thú.” Tô Mạn: “Nếu cậu không chủ động, hắn vĩnh viễn cũng không chủ động.”

Lương Tiêu càng nghe càng thấy hợp lý: “Đúng vậy.”

Hoắc tổng không phải là không chủ động, mà căn bản là chủ động không được.

“Cho nên cậu muốn phụ trách việc này.” Tô Mạn chỉ cho cậu một hướng giải quyết, “Quả là chuyện vui từ trên trời rơi xuống.”

Muốn dỗ Alpha vui vẻ cũng gian nan quá đi.

Lương Tiêu vì tấm thân của mình uống một ngụm nước nho, cậu nói: “Chuyện vui gì chứ?”

“Sự xuất hiện của cậu chính là chuyện vui.”

Tô Mạn tích cóp một chồng kịch bản trong nhà, thuận miệng nói ra kế hoạch: “Đi thôi, đêm nay giấu mình trong túi, giả làm quà tặng tặng cho hắn.”