Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 12

Lương Tiêu lo lắng đến hoảng, cố ý chọc rỗng một lỗ trong túi.

……

Đêm khuya tĩnh lặng, đoàn phim bận rộn thuận lợi sau một ngày trở về phòng nghỉ ngơi, thế giới hoà bình trước sau như một, bóng đêm mông lung đen đặc ngoài cửa.

Quản gia cũng mờ mịt như bóng đêm, sau khi nghe tin, yếu ớt thốt lên: “…Đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Tiêu mang túi mang dây thừng mang cây gậy trúc ngồi ở cửa, cũng rất bối rối: “Không rõ lắm.”

Quản gia hoảng hốt nhìn chằm chằm cánh cửa khóa trái: “Tổng giám đốc Hoắc đâu?”

Vệ sĩ cũng vừa bị ném ra ngài, mơ hồ thoáng liếc mắt nhìn một cái, trung thực thuật lại: “Đang đâm đầu vào tường trên lầu.”

Quản gia: “……”

Quản gia sắp tắt thở tới nơi.

Hoắc Lan cả người không tỉnh táo lắm, đỡ cửa nghỉ mười phút, lật cuốn sách trị bệnh trầm cảm trong tay.

Từ đầu tới cuối, bao gồm ba trang phụ lục, bảy điều ghi chú, đích xác không có phản ứng bất thường như “gặp ác mộng, tỉnh lại mở cửa thật sự nhìn thấy ác mộng đó.”

Không chỉ không có, còn đặc biệt đánh dấu dòng ghi chú “Sau khi tiêm nhất định phải giữ pheromone ở mức ổn định”.

Hoắc Lan hờ hững đứng đó, tự mình vỗ vỗ vào lớp tuyết trên đầu.

Một đám vụn bông tuyết rơi xuống dòng chữ.

Tan rồi.

-

Lúc vệ sĩ phá cửa phòng ngủ, tập thể ban lãnh đạo công ty dược Phi Dương bừng tỉnh trong đêm, đối diện với cuộc hội nghị online, gồng mình tiếp nhận sự chất vấn của tổng giám đốc Hoắc đối với tác dụng phụ và chất lượng sản phẩm.

Quản gia chết không hối tiếc kêu: “Tổng giám đốc Hoắc……”

Ông ấy cùng đội trưởng đội vệ sĩ ôm đầu khóc một ngày, rõ ràng là không thông đồng với Lương Tiêu, nhưng ông ấy có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.

Hoắc Lan giơ tay, nghe bộ phận nghiên cứu và phát triển của công ty dược Phi Dương căng thẳng báo cáo xong, cuối cùng quyết định khởi động lại thí nghiệm lâm sàng giai đoạn IV, một lần nữa nghiêm khắc ra lệnh đánh giá tính hữu hiệu và an toàn của thuốc xong mới khép lại máy tính.

Quản gia cảm giác như tháng sáu tuyết bay.

Hoắc Lan vừa mới áp chế pheromone xuống một lần nữa, tuyết còn phải chờ một chút nữa mới ngừng, anh nhắm mắt ra tiếng: “Mở điều hoà đi.”

Quản gia không dám nói lời nào, tìm được điều khiển, ấn vài cái.

Không khí ấm lạnh giao nhau, toàn bộ phòng ngủ nhanh chóng phủ đầy một mảnh sương mù im lìm vắng vẻ.

Lương Tiêu mơ hồ đoán được trước khi mình tới đã có một trận ác chiến xảy ra, do dự vài giây, mới đi qua: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan: “Trừ hai mươi vạn.”

Lương Tiêu im lặng.

Hoắc Lan khẽ nâng cằm, ý bảo quản gia tiễn khách.

Thần sắc anh bình thản, nhìn không ra sắc mặt giận dữ, quản gia ngược lại càng khẩn trương: “Tổng giám đốc Hoắc, cậu Lương…… Hẳn là không phải cố ý.”

Tuy rằng không rõ ràng ý nghĩ của Lương Tiêu, nhưng ông ấy cũng cho rằng làm vậy tổng giám đốc Hoắc sẽ cắn vui sướиɠ hơn một chút.

Huống chi trước khi Lương Tiêu đến, còn cố ý hỏi ông ấy tình trạng của tổng giám đốc Hoắc, hỏi ông ấy có phải tâm trạng tổng giám đốc Hoắc không tốt hay không.

Tuy rằng không biết vì sao luôn muốn ông ấy xác nhận trong phòng tổng giám đốc Hoắc không có roi, nhưng cũng nói nếu muốn, giá cả có thể giảm năm mươi phần trăm, lên hai lần chỉ thu tiền một lần.

Đủ năm lần là có thể tặng thêm một lần.

Quản gia cảm thấy mức độ ưu đãi đã không thể hơn được nữa, run rẩy thở ra một hơi, tận lực giải thích: “Cậu Lương có lòng tốt, có thể có chút ngoài ý muốn……”

Hoắc Lan: “Tiễn khách.”

Quản gia: “Mời.”

Ánh mắt cả đám người đều chuyển qua đây, đỉnh đầu Lương Tiêu ướt đẫm hoa tuyết, đứng một hồi, đột nhiên lấy điện thoại ra.

Điện thoại trên bàn của tổng giám đốc Hoắc vang lên một tiếng reng.

Quản gia: “……”

Hoắc Lan ngước mắt, tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại

Quản gia cảm thấy anh sẽ đập nó, nhắm mắt lại dù bất cứ giá nào nhanh một bước gắt gao đoạt lấy điện thoại.

……

Hoắc Lan rũ đầu, một lúc lâu sau cười một tiếng.

Anh không cần xem, đại khái cũng đoán được tên Omega trong mắt toàn là tiền này suy nghĩ cái gì, hờ hững quét mắt nhìn Lương Tiêu : “Không cần giải thích, đã trừ rồi sẽ không cộng lại.”

Anh không phải thật sự tiền nhiều đến không có chỗ tiêu.

Tạm thời không đánh dấu, còn để Lương Tiêu đến đây, đơn giản anh lo lắng độ hiệu quả của thuốc ức chế, pheromone của anh lại mất khống chế, muốn tạm thời để cho mình một phương án dự bị.

Hiện tại xem ra, tức giận đến mức làm pheromone của anh mất khống chế chủ yếu chính là do phương án dự bị này.

“Sau này không cần đến nữa.” Hoắc Lan nói: “Tôi không cần Omega.”

Quản gia nóng nảy: “Tổng giám đốc Hoắc ——”

Hoắc Lan: “Đưa chi phiếu, đi về.”

Anh càng lãnh đạm hờ hững, lời nói ra càng không thể thương lượng. Quản gia không dám khuyên nữa, ra tay làm dấu, ý bảo vệ sĩ hộ tống Lương Tiêu xuống lầu.

Lương Tiêu đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Hoắc Lan.

“Kịch anh cứ diễn.”

Hoắc Lan cũng không tính toán làm khó cậu, lật bản hợp đồng ra, đưa vào máy nghiền giấy: “Sớm tụ sớm tan.”

Vệ sĩ làm hết phận sự, đưa Lương Tiêu ra tận cửa.

Người đi hết rồi, trong nhà lại yên tĩnh.

Hoắc Lan dựa vào ghế xoay, nhìn bản hợp đồng kia đã biến thành giấy vụn, ngón tay gõ lên mặt bàn.

Quản gia không dám lại chống đối lại anh, liên hệ thư ký tổng giám đốc đặt vé máy bay, rồi xử lý ổn thỏa với bên khách sạn, mới pha cho anh một ly cà phê.

Làn khói trắng bốc lên nghi ngút.

Hoắc Lan uống một ngụm, hoàn toàn xua tan hỗn loạn của mấy ngày nay, ngẩng đầu thấy quản gia cư nhiên còn ôm cứng ngắt cái di động kia: “Cậu ta đã gửi cái gì?”

Quản gia khó xử: “Tổng giám đốc Hoắc……”

Hoắc Lan yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng có chút hứng thú: “Đọc.”

Quản gia liều chết nhìn vào điện thoại, sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Lương Tiêu đã đi rồi.

Hoắc Lan thần sắc âm trầm, đáy mắt mơ hồ trào dâng đạm mạc.

“Lương tiên sinh nói……”

Quản gia lại cẩn thận nhìn nhìn, thu hồi ánh mắt, do dự lên tiếng: “Xin lỗi.”

-

Lương Tiêu bị đưa về phòng, chỉ mang theo bao tải đầy lỗ thủng.

Vệ sĩ ở đây như đám NPC không có cảm xúc, đưa cậu tới cửa liền buông tay, sau đó nhanh chóng biến mất.

Lăn lộn một chuyến tổng cộng không mất bao nhiêu thời gian, Đoạn Minh mới vừa xem xong kịch bản gần nhất, mở cửa chuẩn bị đi, ngạc nhiên phát hiện cậu đã trở về: “Sao mà nhanh thế?”

Lương Tiêu ngồi dưới đất, cũng cảm thấy hoang mang: “Là không nên chọc lỗ sao.”

Đoạn Minh không hiểu: “Cái gì?”

Toàn bộ chuyện xưa bắt đầu từ Tô Mạn thật sự có chút dài, huống hồ đã phát triển đến loại tình huống này, hồi tưởng cũng giống như đọc lại một lần vậy.

Lương Tiêu ngẩng đầu, trầm ngâm: “Anh Đoạn.”

Đoạn Minh bị cậu dọa, lập tức bước về phía cậu, căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Lương Tiêu kiêng dè tâm tình của quản lý, cẩn thận suy xét nửa ngày: “Anh Đoạn, nếu tổng giám đốc Hoắc phạt tôi một ngàn vạn, anh sẽ làm sao?”

Đoạn Minh: “Nhảy lầu.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu: “Nếu tổng giám đốc Hoắc phạt tôi năm trăm vạn ——”

Đoạn Minh: “Nhảy lầu.”

Lương Tiêu bị thiết huyết lòng son của quản lý làm cho kinh ngạc, đưa mắt chăm chú nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra: “Anh Đoạn, nói cho anh một tin tốt, tổng giám đốc Hoắc không phạt tiền, chỉ là chấm dứt hợp đồng với tôi.”

Đoạn Minh lo lắng đề phòng nửa ngày, nghe vậy cũng cuối cùng yên tâm: “Ồ.”

Đoạn Minh: “……”

“Anh Đoạn.” Lương Tiêu nhào qua, ôm lấy eo người quản lý đang leo lên cửa sổ: “Bình tĩnh.”

“Bình tĩnh cái gì chứ!” Đoạn Minh điên rồi: “Cậu cần tiền cậu có biết hay không! Lần trước vì sao nằm viện quên rồi à? Còn muốn nằm nửa năm trên giường phải không? Tôi mặc kệ, cậu đi ôm eo tổng giám đốc Hoắc khóc lóc làm sao để anh ta không bỏ cậu đi!”

“……” Lương Tiêu: “Anh Đoạn, anh không cần lại nhận kịch bản phim thần tượng nữa.”

“Không nhận cậu diễn cái gì!” Đoạn Minh đứng trước cửa sổ, bóp bả vai cậu, “Hiện tại giới điện ảnh giống như trời đông giá rét, đoàn phim khởi động máy đều không nhiều lắm, đoàn phim lớn lại vào không được. Hai phút trước công ty dược Phi Dương mở cuộc họp điều tra khẩn cấp, lô thuốc ức chế được đưa trở lại thí nghiệm lâm sàng giai đoạn IV, làm số lượng thuốc ức chế lưu hành ở chợ đen đã bạo phát đến năm mươi vạn một viên!”

Đoạn Minh ôm nước mắt bi thương: “Cậu hiện tại còn chỉ có thể lại mua sáu phẩy bảy mươi bốn viên, còn không bằng số lẻ sau dấu phẩy của người ta!”

Lương Tiêu: “……”

Ban đầu cậu vốn muốn an ủi quản lý của mình còn có thể ở dưới cầu vượt dán cường lực qua ngày, hơn nữa ở lúc vệ sĩ vội vàng phá cửa, cậu còn khẽ cắn môi không biết xấu hổ, cầm hết đồ dùng thử trong 3 cái phòng tắm trong phòng xép của tổng giám đốc Hoắc.

Nhưng cái giá năm mươi vạn xác thật quá lố lăng.

Chắc phải dán cường lực đến tận năm ngàn năm sau mới có được.

“Vì sao bỗng nhiên trở họp khẩn?” Lương Tiêu tận lực kéo cửa sổ, kéo quản lý về phía mình: “Nhất định phải dùng thuốc ức chế liều cao sao?”

Tình huống của anh tuy rằng hiếm thấy, nhưng khẳng định không phải toàn thế giới chỉ có mỗi anh, đối với không ít người mà nói, thuốc ức chế này vẫn chỉ là nhu yếu phẩm.

Liền tính thật sự ở nơi nào đó mà xảy ra vấn đề, cũng không có khả năng mặc kệ bọn họ.

Đoạn Minh đang lơ lửng trên không, còn chưa kịp rút lại tâm tình tráng sĩ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cậu.

Lương Tiêu sợ quản lý ngã xuống, kéo bức màn quấn chặt anh ta, lấy điện thoại ra, bấm mở website chính thức của công ty dược Phi Dương.

Vào trang đầu của website chính, hiện ra trước tiên chính là thông báo cấp lãnh đạo của công ty dược Phi Dương suốt đêm mở họp cấp thiết trước khi đưa ra thị trường.

Hệ liệt thuốc ức chế “Valu” chuyên dụng khởi động lại thí nghiệm lâm sàng giai đoạn IV, đã đầy đủ kinh phí và công nghệ, cũng đã chiêu mộ người tình nguyện khắp nơi.

Trong một năm, miễn phí cung cấp cho người tình nguyện toàn bộ thuốc ức chế đã cải tiến.

……

Người đại diện trợn tròn đôi mắt.

Người đại diện cởi bỏ bức màn, đẩy ra cửa sổ, từ trên đó bò xuống dưới.

Tâm trạng anh ta phấp phới vui mừng muốn điên, dứt khoát xé bản hợp đồng của bên nọ.

-

“Tổng giám đốc Hoắc.”

Quản gia bỏ điện thoại xuống: “Công ty dược Phi Dương phản ứng rất nhanh chóng, đã xử lý thỏa đáng.”

Pheromone ảnh hưởng đến an toàn cá nhân, không thể lúc nào cũng có hiệu quả, dù là bào chế sơ sẩy một chút, cũng phải điều chỉnh và nghiệm chứng.

Tìm tìm tình nguyện viên, miễn phí cung cấp thuốc, cũng có thể chiếu cố riêng đám người có nhu cầu.

Có trách nhiệm có đảm đương.

Hoắc Lan đã đọc bản báo cáo nội bộ, đối với việc xử lý này khá hài lòng, khép máy tính lại.

Quản gia: “Vé máy bay đã đặt xong, là sáng mai.”

Hoắc Lan cau mày hạ mi, đẩy ra ghế xoay đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Quản gia: “Phía khách sạn cũng đã phối hợp rồi, không cần chúng ta đi cùng.”

Trên thực tế bên phía khách sạn còn cẩn thận dè dặt mà nhắc nhở bọn họ kỳ thật có chìa khóa chuyên dụng, chẳng sợ bị người khóa trái, cũng có thể từ bên ngoài mở ra.

Nhưng quản gia cảm thấy loại sự tình này khả năng không cần báo cáo với tổng giám đốc Hoắc: “Tài xế sáng mai tới đón.”

Hoắc Lan: “Cứ bồi thường.”

Quản gia đưa tiền cho phía khách sạn.

Hoắc Lan đứng ở bồn rửa tay, đối diện với kệ đồ rửa mặt trống rỗng: “……”

Hoắc Lan: “Bồi thường.”

Quản gia đưa mã chuyển tiền cho khách sạn.

Cuối cùng bên cạnh cũng yêu tĩnh, hết lần này đến lần khác cơn khó chịu vẫn không sao áp chế được, cũng không biết có phải phản ứng phụ của thuốc ức chế kia không.

Tổng giám đốc Hoắc nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cố ý đi ba cái phòng tắm to đến nổi có thể xoay ba vòng, thế nhưng không có thứ gì có thể cầm được.

Thậm chí không có gì để nhìn.

Trống không.

Quản gia căng thẳng đi theo anh vài vòng: “Ngài ——”

Hoắc Lan mang một thân tuyết trắng xóa xoay người.

Quản gia nhanh chóng tăng nhiệt độ lên.

Toàn bộ mọi việc chủ yếu là do hiểu lầm mà nên, không phải không thể cởi bỏ, tổng giám đốc Hoắc tuy rằng lãnh đạm lãnh khốc máu lạnh mà đem Lương tiên sinh đuổi ra ngoài, nhưng từ khi anh đọc xong tin nhắn kia, liền không nói thêm chuyện gì nữa.

Dù sao cũng có thể làm tổng giám đốc Hoắc đêm khuya tự mình hạ lệnh trên hợp đồng trừ một đồng tiền, qua hai ngày lại tự mình phát lì xì hai đồng.

Toàn thế giới không có người thứ hai có thể làm cho tổng giám đốc Hoắc của bọn họ bỏ tiền không.

Hai đồng tiền cũng không được.

Quản gia là beta, ngửi không được pheromone, nhưng vẫn như cũ có lý do để hoài nghi Lương tiên sinh là mẫu Omega thơm ngọt có thể khiến cho tổng giám đốc Hoắc bọn họ chú ý.

Người quản lý của đối phương là do ông ấy phụ trách tiếp xúc, vẫn luôn để bụng chuyện hợp đồng, nhìn ra được là thật sự cần số tiền này.

Nếu thích hợp điều chỉnh giá cả hợp đồng, xuống tay từ phía người quản lý, lấy tiền làm mục đích dụ dỗ, nói không chừng có thể khuyên Lương tiên sinh hồi tâm chuyển ý.

Quản gia nhìn điện thoại anh vẫn luôn nắm chặt trong tay, làm liều đánh cược: “Ngài muốn kêu Lương tiên sinh…… Trở về sao?”