Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 10

Sau khi cậu đã tắm rửa sạch sẽ rồi dâng mình tới cửa, Lương Tiêu cảm thấy kỳ mẫn cảm của tổng giám đốc Hoắc dường như không chỉ dừng lại ở mức tâm trạng tồi tệ.

Cả người anh trông có vẻ không ổn lắm.

Không những không cắn cậu mà còn nhìn chằm chằm vào cậu.

Vẻ mặt cảnh giác, một khuỷu tay chống vào thành bàn, hình dáng của cánh tay căng rõ sau lớp tây trang.

Dường như dù trong lúc đang đề cao cảnh giác thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể đột ngột lao tới đè cậu lên bàn mà làm.

Lương Tiêu đang đeo khẩu trang, đầu tóc chưa khô vẫn còn nước nhỏ xuống. Cậu mang cả người toàn hơi nước ấm áp mà đứng ở ngoài cửa, nhìn tay trái tổng giám đốc Hoắc nắm chặt tấm khăn lông lớn.



Lương Tiêu thấy sách lược của người quản gia cúc cung tận tụy có thể đã gây ra một số vấn đề nho nhỏ vô hại ở một mức độ nào đó.

Toàn bộ quá trình thực sự khiến eo cậu muốn gãy làm đôi, mới làm có một lần mà tinh thần lẫn thể xác của cậu đã bị hút sạch, cậu không tính làm thêm lần nữa đâu.

Lương Tiêu suy nghĩ một hồi, thận trọng dừng lại tại chỗ.

Hoắc Lan dán chặt mắt vào cậu.

Một hồi bận bịu khiến tổng giám đốc Hoắc như có gì đó kẹt lại trong cổ. Lúc này hai người cứ đứng đó giằng co qua lại, hiếm khi mới mặt đối mặt với nhau, Lương Tiêu phát hiện tình trạng của anh quả thực không giống với bình thường.

Mắt hơi tái xanh, ánh mắt mệt mỏi, nhìn như đã ba ngày không ngủ.

Có thể thấy tinh thần anh lúc này rất kém.

Hoắc Lan là một người rất kỳ lạ, thường ngày thì lạnh lùng đến mức có thể khiến người ta cảm giác như mình đang bị nhốt trong hầm băng. Nhưng loại người này vào thời điểm mệt mỏi và khó chịu, cái cảm giác cách xa vạn dặm cũng yếu đi, ngược lại không hiểu sao lại thấy dễ sống chung hơn nhiều.

pheromone quanh thân cũng nhạt hơn bình thường, không hiểu sao lại làm nổi bật lên vẻ mê mang của những bông tuyết rơi nơi đoạn cầu gãy.

Lương Tiêu đứng ở cửa, nhìn tổng giám đốc Hoắc mờ mịt nắm chặt khăn tắm cảnh giác cậu mười phút đồng hồ, mi mắt có chút ngưng trọng rũ xuống, dựa lưng vào ghế, ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ này của Hoắc Lan còn không kéo dài được hai phút.

Quản gia lo lắng đứng ngoài canh cửa, sợ Lương Tiêu chết queo ở trong đó nên vội vàng chạy vào: "Tổng giám đốc Hoắc, Lương tiên sinh--"

Lương Tiêu vẫn đứng ở cửa, không kịp đề phòng, đầu đập mạnh vào cửa.

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu: "..."

Quản gia giữ cửa, run rẩy nhìn Lương Tiêu: "Lương tiên sinh..."

Lương tiên sinh hấp hối: "A."

Không ngờ trong phòng lại bình tĩnh đến kỳ quái như vậy, quản gia vẫn cứng đầu đứng đó ôm ngực, không tiến vào cũng không lui ra.

Hoắc Lan càng đau đầu, hít sâu, day day thái dương: "Đi ra."

Quản gia nhanh chóng đồng ý, vừa định lôi Lương tiên sinh đang nằm một đống trên mặt đất ra khỏi phòng thì Hoắc Lan đi tới, một tay bế người lên.

Quản gia không dám nhìn tiếp, nhắm mắt đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại.

Lương Tiêu không thể nào hiểu được cách làm việc của mấy alpha cơ bắp kiểu này, bị Hoắc Lan bế lên đặt ở trên sô pha. Đầu cậu vẫn hơi choáng, chớp mắt ngẩng đầu lên.

Hoắc Lan không nhìn cậu.

Ánh sáng từ đèn bàn rọi lên tấm lưng của Hoắc Lan, càng khiến cho người kia như được phủ thêm một tầng sáng mờ ảo.

Alpha cao lớn cường tráng nghiêng người chống đỡ ghế sô pha, đưa tay phải ra sau đầu cậu, nhẹ giữ lấy.

Lương Tiêu đoán là anh muốn cắn cậu, liền chủ động dâng gáy lên.

Hai giây sau, Hoắc Lan lại buông ra, đứng lên.

Lương Tiêu sững sờ, nhìn Hoắc Lan mở tủ lạnh mini chọn một túi chườm đá cỡ vừa cho mình, lúc này mới nhận ra vừa nãy người kia chỉ đang xem cục u phía sau đầu cậu sưng bao nhiêu.

...

Cũng chẳng biết tại sao tổng giám đốc Hoắc lại để túi chườm đá trong tủ lạnh.

Có lẽ là do chấn động não của tổng giám đốc Hoắc vẫn chưa lành.

Quản gia vừa nãy sốt sắng cứu người, đâm vào cậu có hơi mạnh. Lương Tiêu lấy túi đá chườm sau đầu, cơn đau từ phía sau truyền đến khiến cậu nhịn không được mà hít một hơi.

Hoắc Lan nhíu mày, xoay người bước ra ngoài.

Lương Tiêu nhảy dựng lên, một tay cầm túi đá, một tay ngăn anh lại.

Hoắc Lan quay đầu lại.

Lương Tiêu tháo khẩu trang xuống, định nói chuyện thì chợt nhận ra mình vừa bay mất mười vạn vì cái tiếng “A” ban nãy, liền cắn lưỡi không ngừng.

Hoắc Lan nhìn cậu.

Lương Tiêu ngậm miệng.

"..." Hoắc Lan nhắm mắt lại: "Câu này không trừ."

Lương Tiêu trả lời: "Không cần tìm bác sĩ đâu."

Hoắc Lan vừa mới sờ nên biết nó sưng bao nhiêu, mày hơi nhíu lại.

Lương Tiêu ngậm miệng.

Hoắc Lan: "..."

Hoắc Lan: "Câu này cũng không trừ."

"Không phải." Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nói một vèo cả câu: "Lúc nhỏ ngủ không ngon, nên phía sau đầu vốn luôn như vậy."

Không rõ vì lý do gì mà ở nhiều nơi lại có truyền thống cho trẻ sơ sinh nằm ngửa. Ở độ tuổi đó Lương Tiêu không thể phản kháng bằng lời nói, chủ yếu chỉ có thể dùng hành động để phản bác lại sự việc này.

Nhưng dù kháng nghị đến mấy thì đầu vẫn không tròn.

Có tóc che đi thì nhìn không ra, nhưng khi dùng tay sờ thì sẽ thấy nó phồng lên.

Cái đυ.ng kia của quản gia chuẩn xác đâm ngay chỗ đó.

Tổng giám đốc Hoắc, người được tiếp nhận giáo dục ưu tú từ nhỏ, dường như không thể nào lý giải được truyền thống này. Sau khi nhìn chằm chằm cậu một hồi, anh cẩn thận tránh những lĩnh vực mình không rõ, không truy vấn tiếp nữa.

Được lợi hai câu, Lương Tiêu tự biết không được một tấc lại muốn tiến một thước, rất biết kiềm chế, ngậm miệng ngồi lại lên sô pha.

Thời gian này cũng đủ để tổng giám đốc Hoắc tỉnh táo trở lại, cái thời điểm hoang mang nhìn tủ lạnh đã hoàn toàn biến mất. Cả người lại bắt đầu ong ong, pheromone băng tuyết bao trùm khắp nơi.

Lương Tiêu ngẩn ra, nghĩ đến chính sự, vươn tay kéo anh lại, chỉ vào cổ mình.

Hơi thở của Hoắc Lan ngưng trệ trong phút chốc.

Đáng lẽ ra động tác này của cậu nguyên bản cũng chẳng hề gì, nhưng do mấy lần trước đã gieo vào lòng tổng giám đốc Hoắc bóng ma quá lớn. Chỉ trong nháy mắt, thái dương đã nhảy lên nhảy xuống liên tục.

Mấy ngày nay anh đều ngủ không ngon giấc, tính tình cáu gắt bám theo như hình với bóng. Anh tự thấy chính mình gần đây dễ tức giận đến mức một chút bình tĩnh cũng không có, ấn ấn huyệt thái dương, kiềm lại tính tình, nhắm mắt lại: "Không cần, đi thôi."

Lương Tiêu đành ngậm miệng lại.

Hoắc Lan đợi hồi lâu, mở mắt ra.

Lương Tiêu vẽ cho anh một dấu chấm hỏi to nửa người.

"..." Hoắc Lan: "Tạm thời không đánh dấu nữa."

Lương Tiêu: "!!"

Hoắc Lan thất thần nhìn cậu chuyên nghiệp cúi xuống làm tròn phận sự làm hai cái dấu chấm than, cứ tưởng như mình tèo rồi không bằng: "Tôi dùng thuốc ức chế."

Lúc trước tình huống cũng không quá nghiêm trọng, anh cũng không dùng loại thuốc ức chế dạng tiêm kiểu này.

Nghe nói nó có tác dụng mạnh hơn dạng phun sương nhiều, tuy có nhiều tác dụng phụ nhưng có thể giảm số lượng đánh dấu tạm thời xuống.

Còn đỡ hơn là bị tức chết.

Lương Tiêu khuyên hoài, nhưng thấy vẻ mặt sắc bén kiên quyết đến nỗi chân mày đều treo một lớp băng sương kia đành phải thở dài tiếc nuối.

Hoắc Lan biết cậu muốn gì, lạnh lùng trừng cậu một cái: "Đến thời hạn sẽ thanh toán đủ tiền."

Lương Tiêu hai mắt sáng đến mức gần như không thể mở to thêm nữa, cảm thấy cuối cùng vẫn là mình được lợi, thế là liều mạng ép khóe miệng trở lại dáng vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng ban đầu, viết cho tổng giám đốc Hoắc một câu vô cùng giả trân: "Vậy không thích hợp cho lắm."

Từ lâu Hoắc Lan đã không tin cậu là người dịu dàng gì cho cam, cũng không giải thích, vung tay dọn mấy chữ kia đi rồi mở cửa cho cậu.



"Anh nói đi."

Đoàn Minh sững sờ: "Tổng giám đốc Hoắc không cắn cậu."

Lương Tiêu gật đầu.

Đoàn Minh: "Còn cho cậu lên đây."

Lương Tiêu do dự một chút rồi lại gật đầu.

Đoàn Minh: "Còn cho cậu tiền."

Bọn họ vẫn đang ở phim trường nên phải chú ý nhiều thứ, phải ép âm lượng giọng nói xuống thấp nhất. Qua ngữ khí của người đại diện, Lương Tiêu còn nghe rõ từng cái dấu chấm hỏi, dấu chấm than, dấu chấm than qua ba câu hỏi liên tiếp của anh ta.

Kỳ thật Lương Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cũng muốn hỏi rõ, nhưng với số tiền kiếm được lại không thể nói hết: "Đúng vậy."

Đoàn Minh kiểm tra biên lai, khó tin nói: "Bữa ăn phụ."

"..." Lương Tiêu: "Ừ."

Đoàn Minh lo lắng: "Đầu óc tổng giám đốc Hoắc thật sự bị thương à?"

...

Hai người bọn họ một omega, một beta, cũng không hiểu hết các phương diện cụ thể của alpha, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm thấy manh mối, liền quay lại lật bản bìa cứng cuốn "Từ Điển Kiến thức Y Học Đương Đại".

Lật được hai trang, Tô Mạn tình cờ vừa đánh nhau xong với người nào đó, thần thái sáng láng mặc váy đi tới: "Lương Tiêu?"

Hôm nay cô có nhiều cảnh quay, vẫn luôn có mặt ở phim trường, đã quay được ba cảnh rồi.

Hai ngày sau sẽ đến phân đoạn cô bị Vân Liễm lừa tiền nên Tô Mạn định tìm Lương Tiêu đối diễn, lại nhìn thấy quyển sách bự chảng trong tay cậu, không khỏi kinh ngạc: "Sách gì thế?"

Lương Tiêu để sách xuống, ngẩng đầu cười: "Chị Mạn."

Tô Mạn không có hứng thú gì với y học, xua xua tay, đại mã kim đao* hất váy ngồi xuống, chia cho cậu một chai nước khoáng.

(*Đại mã kim đao (大马金刀): Hào sảng; khí thế to lớn)

Đoàn Minh: "..."

Tô Mạn là nữ nghệ sĩ của Tinh Quan, năm nay 26 tuổi, xuất đạo bảy năm, có gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, ôm trọn tất cả các vai nữ chính kén chọn thích đạp người ta trên mặt đất từ phim cổ trang đến hiện đại.

Đến nay, nữ diễn viên nổi tiếng alpha này vẫn còn độc thân. Mới đây còn có một nam minh tinh không biết tự lượng sức mà xào CP với cô, mượn cớ đi thảm đỏ để dựa hơi, thế là bị cô dùng tay kéo một mạch vào sân khấu trao giải.

Đoàn Minh không quá yên tâm về tính mạng của Lương Tiêu, đem người kéo về phía mình, cố hết sức nở nụ cười lễ phép với Tô Mạn: "Cô Tô, tiếp theo - không phải là cô cùng thầy Giang..."

“Anh ấy đang trong kỳ mẫn cảm.” Tô Mẫn không thể để son lem ra, ngẩng đầu uống hai ngụm nước: “Không thể quay liên tục như bây giờ, phải điều chỉnh lại tiến độ.”

Lương Tiêu tò mò cái này, mở nắp chai rồi hỏi: "Kỳ mẫn cảm khiến ta dễ mệt hơn bình thường đúng không?"

“Dễ khóc.” Tô Mạn nói.

Lương Tiêu sặc nước.

Phần diễn của hai người bọn họ là một màn yêu đương phản bội gì đó. Tô Mạn lỡ tay đánh người ta đến phát khóc. Lúc này Giang Bình Thiếu đã trở về khách sạn, đang được người đại diện omega của mình không ngừng dỗ dành.

"Nó không liên quan gì đến tính cách và suy nghĩ của bản thân họ cả."

Tô Mạn nhớ tới chính mình cũng độc thân, cũng không rõ mấy chuyện này lắm, trầm ngâm không nói quá rõ ràng: “Trong kỳ mẫn cảm của Alpha, pheromone dễ xao động, tâm lý mẫn cảm, không có cảm giác an toàn, cho nên cần omega... trấn an."

Ví dụ như Giang Bình Triều, tuy rằng thường ngày lạnh lùng cao ngạo, trừ đạo diễn ra thì đối với ai cũng tỏ vẻ khinh thường, nhưng hiện tại có thể là đang ngồi trên giường ôm omega của mình mà khóc.

Lương Tiêu vô tội độc thân hai mươi sáu năm, ngây thơ không nhận ra bánh xe của Tô Mạn suýt nữa bóp nát mặt mình, thông suốt nói: "Thì ra là vậy."

Tô Mạn gật đầu, đang định cùng cậu đối diễn thì đột nhiên trợ lý thở hồng hộc chạy tới, nói là tổ đạo diễn đã dàn dựng xong trường quay, kêu cô qua đó xem thế nào.

Công việc quan trọng, hai người cũng không vội đối diễn, Tô Mạn cầm lấy kịch bản cùng cậu nói chút chuyện riêng rồi vội rời đi.

Lương Tiêu rất kính nể, ghi nhận công lao và cống hiến của cô, quay đầu nhìn Đoàn Minh: "Anh Đoàn?"

"Có thể là bởi vì cái này."

Đoàn Minh cũng là một chó độc thân từ trong bụng mẹ, một beta vô tội, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới hạ giọng, cùng cậu thảo luận: “Tổng giám đốc Hoắc không muốn cắn cậu, nhưng lại không có cậu thì không được."

Lương Tiêu: "..."

Nghe còn sai hơn.

Đoàn Minh sợ cậu suy nghĩ nhiều nên cố ý chỉ ra điểm mấu chốt: "Cô Tô cũng nói rồi mà không liên quan đến tính cách cùng suy nghĩ."

Cũng giống như kỳ động dục của omega, đó cũng là một kỳ sinh lý mà alpha không thể thay đổi được.

“Vậy thì cậu cầm đi.” Đoàn Minh thấp giọng thương lượng với cậu: “Đối xử tốt với tổng giám đốc Hoắc, đừng gây chuyện với ngài ấy.”

Suy cho cùng, khoản chi tiêu cố định của Lương Tiêu quá lớn, không thể đi đây mai đó kiếm tiền. Trước khi bọn họ tìm ra cách đột phá tuyến 17, Hoắc Lân vẫn là một khoản thu nhập cố định cực kỳ quan trọng.

Người đại diện Đoàn Minh cực kỳ nhọc lòng, không chỉ sợ Hoắc Lan cứ cắn Lương Tiêu hoài, mà còn sợ Hoắc Lan thấy phiền nên không cắn Lương Tiêu nữa. Tóc thì bạc hết, xem đời người này như một giấc mộng.

Lương Tiêu ngẩn ra: "Tôi chọc giận anh ấy hồi nào?"

Tim Đoàn Minh muốn ngừng đập, trong lòng thầm nói cậu lúc nào cũng chọc giận ngài ấy hết đó, day day trán: "Cứ coi như anh chưa nói gì."

Lương Tiêu không thường nghĩ tới Hoắc Lan lắm, ngẫm lại thì lần trước tình trạng của anh thật sự không đúng lắm, hóa ra là do kỳ mẫn cảm.

Thảo nào trông anh vừa không có tinh thần lại vừa ngủ không ngon.

Thật không ngờ, một alpha có thể nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất bằng một tay như tổng giám đốc Hoắc cũng sẽ thiếu cảm giác an toàn.

"Tôi biết rồi."

Lương Tiêu không biết ân oán giữa Hoắc Lan và máy đóng sách, tự nhiên nảy sinh ý thức trách nhiệm, tự tin vỗ vỗ vai người đại diện: "Cứ giao cho tôi, tôi sẽ an ủi tổng giám đốc Hoắc."