Xuyên Nhanh: Kẻ Chen Chân

TG1 - Chương 5

Trong sương phòng an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng môi lưỡi quấn quýt của nam nhân cùng thanh âm thiếu nữ động tình, đôi lúc lại vang lên tiếng nam nhân đang liếʍ mυ'ŧ đầu lưỡi nhỏ mềm mại của thiếu nữ.

Tiểu yêu tinh Kiều Nguyễn bộc lộ toàn bộ thủ đoạn của mình, cuối cùng lúc bị nam nhân hôn đến thở không nổi, hai người lúc này mới hổn hển “tách” một tiếng môi lười rời khỏi nhau.

Một sợi tơ bạc da^ʍ mĩ theo động tác của hai người kéo ra, bất luận là nam nhân hay là Kiều Nguyễn đều có một mạt động tình đỏ ửng ở đuôi mắt.

Bộ ngực no đủ cao ngất của Kiều Nguyễn theo hô hấp dồn dập lên xuống phập phồng, nhìn nam nhân trước mắt hạ thân nhô lên, vì để tránh ảnh hưởng đến tính phúc của mình về sau, liền không tiếp tục tra tấn hắn nữa.

Từ Thừa Mặc cứ như vậy hôn mê suốt ba tháng mới tỉnh lại, trong vòng ba tháng này, từ cái ngày mớm dược ấy trở về sau, Kiều Nguyễn bắt đầu thường xuyên đi tìm Từ Thừa Mặc tiến hành loại tiếp xúc thân mật nào đó.

Từ Thừa Mặc rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Nếu không phải có hệ thống nhắc nhở, mà hắn lại không tỉnh, Kiều Nguyễn sợ rằng nam chủ có lẽ đã trở thành người thực vật, làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.

Vậy thì nhiệm vụ của nàng còn chưa bắt đầu, cứ vậy mà kết thúc luôn.

Bên dưới màn trướng màu xanh lá, nam nhân thân hình cao lớn anh tuấn “Ưm” một tiếng, đôi mắt trong trẻo sắc sảo mở ra, tỉnh rồi.

Ba ngày trước Kiều Nguyễn sớm đã được hệ thống thông báo, biết Từ Thừa Mặc lúc này sẽ tỉnh lại, cố ý thay một thân váy lụa hồng phấn Tô Châu tôn lên làn da trắng tuyết không tì vết. Khuôn mặt trang điểm càng thêm diễm lệ tinh xảo, thiếu nữ tựa như cánh bướm xinh đẹp từ đâu bay đến.

Đảm bảo Từ Thừa Mặc vừa mở mắt ra, liền thấy nàng chính là cái bộ dáng mỹ lệ câu nhân này.

Quả nhiên, lúc Từ Thừa Mặc vừa mới tỉnh lại, ấn tượng sâu nhất chính là đôi mắt to tròn trong veo, long lanh nước đang nhìn hắn không chớp mắt, làm cho hắn vốn không hề muốn tiếp xúc với nữ nhân, tâm cũng mềm đi mấy phần.

Hắn có chút mê mang, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra được.

Hai tay to lớn chống lên đệm giường, mượn sức mà ngồi dậy. Dù Từ Thừa Mặc đã mất trí nhớ nhưng nhiều năm chinh chiến sa trường khiến hắn theo bản năng bắt lấy tiểu cô nương trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai, đây là đâu?”

Kiều Nguyễn vô tội chớp chớp mắt, đôi môi đỏ hơi mở ra, hơi thở thơm mát của thiếu nữ phả lên cổ Từ Thừa Mặc. Đã nhiều ngày qua môi lưỡi triền giao, đối với hơi thở của Kiều Nguyễn, Từ Thừa Mặc cũng không xa lạ gì. Như vậy hô hấp giao thoa mãnh liệt khiến cho không khí bỗng nhiên trở nên vừa khẩn trương vừa ái muội.

Nhìn thấy phản ứng của nam chủ, Kiều Nguyễn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Nếu không làm sao nàng lại phải đi chăm sóc hắn, trừ bỏ việc muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình một chút, sao nàng còn phải cùng với một tên nam nhân còn đang hôn mê mà hôn môi.

Từ Thừa Mặc dùng một tay chế trụ cả hai tay Kiều Nguyễn, tay còn lại mang theo hơi nóng của nam nhân vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn nắm lấy cổ Kiều Nguyễn.

L*иg ngực cao lớn của nam nhân cứ thế kề sát lưng Kiều Nguyễn, vốn dĩ trong thời gian này cũng có chút quen thuộc, nhưng cái “ôm” chủ động này khiến cho cơ thể Kiều Nguyễn đã lâu chưa được “ăn thịt” có chút rạo rực.

Kiều Nguyễn giả vờ giận dữ, kiều mị nói: “Chẳng lẽ đây là cách ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?”

Từ Thừa Mặc nhìn thấy bộ dáng thấy kinh ngạc đến ngỡ ngàng của nàng, hơn nữa cảm thấy hơi thở của nàng quen thuộc đến mức vô lý như vậy. Tựa như tin lời Kiều Nguyễn nói, có chút không được tự nhiên buông nàng ra. Cơ thể hắn cũng hơi khéo ra khoảng cách với nàng.