Từ Thừa Mặc sau khi được Kiều Nguyễn cứu trở về, vì để soát độ hảo cảm trước mặt hắn, nàng đã âm thầm an bài hắn ở trong tiểu viện của chính mình.
Dẫu sau Kiều phụ Kiều mẫu đối với mặt mũi gia tộc cũng tương đối chú ý, tuy rằng nhà nàng nhiều đời chỉ làm thương nhân, nhưng cũng đã tích lũy qua nhiều thế hệ, đương nhiên trong nhà cũng có được không ít tài bảo.
Bởi vì Kiều Nguyễn lén lút cứu nam chủ mang về, nếu bị Kiều phụ Kiều mẫu phát hiện được, với sự trải đời của họ, khả năng họ thu nhận, chữa trị cho Từ Thừa Mặc gần như là bằng không.
Kiều Nguyễn bí mật mời một đại phu về chữa thương cho Từ Thừa Mặc, thật chất cũng chỉ là hình nhân.
Ngày thường nàng an bài một nha hoàn phụ trách trông coi tình trạng của Từ Thừa Mặc, còn nàng ở trước mặt mọi người thì tỏ vẻ tự mình săn sóc chiếu cố hắn, thể hiện nàng đối với Từ Thừa Mặc là nhất kiến chung tình, ngày đêm cực nhọc, không ăn không ngủ mà săn sóc, yêu thương hết mật.
Trên thực tế, uy dược, thay quần áo, lau mình… những việc này đều là hình nhân mà Kiều Nguyễn đổi từ thế giới khác đến làm. Nàng là một đại tiểu thư tính tình lười biếng, mười ngón tay không dính xuân thuỷ, làm sao có thể thật sự đi hầu hạ cho người khác?
Cho dù đó có là đối tượng công lược, thì cũng hoàn toàn không có khả năng.
Mỗi lần Kiều Nguyễn xuyên qua cũng sẽ có một số điều hạn chế, ví như lần này, khi nàng xuyên qua liền chịu ảnh hưởng của nguyên chủ khối thân thể này. Tuy nhiên theo thời gian dần qua, nàng sẽ chậm rãi biến thành bộ dáng của Kiều Nguyễn tiểu trà xanh chứ không còn là tiểu Kiều Nguyễn đáng thương năm nào nữa.
Một ngày nọ, tại sương nhỏ ở phía tây tiểu viện, người nam nhân sắc mặt có phần tái nhợt cùng khí huyết không đủ đang an tĩnh nằm trên giường. Kiều Nguyễn khẽ đong đưa eo nhỏ, yêu kiều lả lướt tiến vào phòng.
Nàng xoay người đóng cửa lại, ngăn chặn những tầm mắt tò mò ở bên ngoài.
Từ Thừa Mặc kỳ thật từ đầu đến cuối không hề xảy ra tình trạng không thể tự mình uống thuốc. Ngồi ở mép giường, nhìn nam chủ còn đang hôn mê, Kiều Nguyễn trong lòng ác ý cười.
Chỉ còn một ngụm thuốc, để nàng tự mình tới uy hắn uống.
Kiều Nguyễn đem thuốc ngậm vào miệng nhỏ, đôi môi đỏ đọng vẫn còn lấp lánh nước thuốc càng thêm phần mê người từ từ tiến đến bên miệng Từ Thừa Mặc.
Cẩn thận vươn đầu lưỡi cạy mở môi của hắn, men theo khớp hàm còn chưa đóng kín trượt vào, cùng đầu lưỡi của nam nhân thân mật tiếp xúc.
Nhiệm vụ lần này, trước cứ thu một ít lợi tức cái đã.
Bị ảnh hưởng bởi khối thân thể này, trong mắt Kiều Nguyễn xẹt qua một tia giảo hoạt.
Kiều Nguyễn đem hỗn hợp thuốc cùng nước bọt của nàng chậm rãi truyền sang miệng nam nhân, đầu lưỡi nhỏ nhắn, xảo huyệt linh hoạt càn quét khoang miệng cùng hàm răng trắng của người đàn ông.
Nam nhân đang hôn mê cũng tựa hồ cảm giác được có một vật nhỏ mềm mại lại giảo hoạt đang ở trong miệng mình châm lửa khắp nơi, theo bản năng vươn đầu lưỡi lớn mạnh mẽ đuổi theo muốn đem nó đẩy ra ngoài.
Kiều Nguyễn là người dễ dàng để người ta đuổi đi như vậy sao?
Nếu thật là như vậy, thì chức nghiệp tiểu tam chuyên cạy góc tường nhà người ta đem vứt đi được rồi.
Kiều Nguyễn một bên tránh né truy kích của đầu lưỡi lớn, một bên khi có khi không đem lưỡi nhỏ tiến đến chạm nhẹ vào đầu lưỡi lớn rồi chạy mất, tựa như con cá nhỏ giảo hoạt ở trong miệng nam nhân, chỉ có thể cảm nhận nhưng không thể bắt lấy.
Môi lưỡi chậm rãi giao hòa, Từ Thừa Mặc cũng từ từ có chút trầm mê, nguyên bản là Kiều Nguyễn đơn phương chiếm tiện nghi người ta biến thành đôi bên cùng nhau ý loạn tình mê.