Lúc trời chạng vạng, xe ngựa đang chạy trên đường đột nhiên dừng lại, làm cho Kiều Nguyễn cùng tiểu nha hoàn trong xe lảo đảo một phen. Khóe miệng xinh đẹp của Kiều Nguyễn khẽ câu lên, đôi sóng mắt khẽ lưu chuyển lộ ra vài phần nóng lòng cùng mong chờ. Một tầng ý cười mờ ám hiện lên trong đáy mắt nàng.
Rốt cuộc đã tới rồi, nam chủ đã thành hôn sinh con của ta a.
Nam nhân đã có thê tử, đúng là đối tượng để làm chuyện xấu mà Kiều Nguyễn nàng ưa thích.
Xa phu là một nam tử thoạt nhìn tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc một thân áo quần ngắn màu xanh, sau khi nhanh chóng xuống xe xem xét tình huống phía trước, quay lại đứng cách xe ngựa hướng Kiều Nguyễn bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài có một người nam nhân bị thương.”
Kiều Nguyễn hơi hơi đứng lên, chính mình xốc lên rèm cửa, xa phu lập tức lấy ra ghế gỗ nhỏ.
Giẫm lên ghế gỗ nhỏ chậm rãi xuống xe, Kiều Nguyễn vòng ra phía trước làm bộ làm tịch mà nhìn thoáng qua, mày liễu xinh đẹp khẽ nhăn, một tay cũng hơi hơi đặt lên trước ngực, dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Âm thanh kiều mị nhè nhẹ run, tựa như đang sợ hãi mà nói: “Đem hắn đưa lên xe ngựa của ta đi!”
Xa phu trẻ tuổi nhìn Kiều Nguyễn một bộ dánh mảnh mai, không đành lòng để người khác tự sinh tự diệt, phảng phất có chút đau lòng cho nàng.
Dựa theo Kiều Nguyễn phân phó, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn ngày thường, đem nam nhân toàn thân áo gấm đen đang bị thương đưa lên xe ngựa.
Trên xe ngựa Kiều Nguyễn tinh tế đánh giá người nam nhân này, tuy rằng trên mặt đầy máu cùng vết thương, hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra được gương mặt hắn: ngũ quan tuyệt đẹp. Lại không cần phải nói tới hắn thân hình cao lớn, dáng người cũng cực phẩm. Vừa đưa người vào xe, xe ngựa vốn dĩ rộng rãi liền trở nên vô cùng chật chội.
Nói cho cùng, nếu đối tượng công lược quá xấu xí, thì Kiều Nguyễn nàng cũng không có cách nào ép buộc chính mình đi câu dẫn người ta được.
Đôi tay nhỏ trắng nõn tinh tế của Kiều Nguyễn, một tay giữ lấy chiếc bàn nhỏ trên xe ngựa để ổn định cơ thể, một tay khác trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nha hoàn Như Ngọc bắt đầu di chuyển như vẽ lại gương mặt của Từ Thừa Mặc. Đầu tiên là tinh tế miêu tả lông mày, sau đó từ chiếc mũi cao nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi di chuyển đến đôi môi mỏng tái nhợt thiếu huyết sắc.
Kiều Nguyễn nhịn không được “phụt” cười một tiếng, liền đem xe ngựa có chút tối tăm trở nên tươi sáng vài phần.
Tiểu nha hoàn Như Ngọc nhìn đến hành động kinh hãi thế tục của tiểu thư nhà mình thế mà lại không mấy kinh ngạc. Chỉ trừ bỏ lúc đầu có hơi chút hốt hoảng, người nam nhân này tuy rằng tuổi có chút lớn, thế nhưng dưới tình huống này mà vẫn có thể nhận ra được hắn lớn lên quả thật không tồi, tiểu thư nhà mình có động lòng xuân thì cũng dễ hiểu thôi mà.
Dẫu gì động lòng xuân với một nam nhân lớn lên soái khí thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Kiều Nguyễn tiếp nhận khăn tay do Như Ngọc đưa tới, bắt đầu vì nam nhân đang hôn mê mà lau chùi, những việc như vậy vốn nàng không cần tự tay làm, tiểu nha hoàn Như Ngọc còn không biết làm sao. Thế nhưng nhìn tiểu thư nhà mình khóe mắt nhướng lên tựa như yêu tinh mị hoặc chúng sinh, vậy mà không chút nào để ý lau đi vết máu bẩn trên mặt nam nhân, cũng không cản lại làm gì.
Nam nhân còn chưa chìm sâu vào hôn mê cũng cảm nhận được trên mặt đang một vật gì đó mềm mại cọ tới cọ lui, cảm xúc không tồi. Hắn đang bị trọng thương thế mà nhất thời lại có chút trầm mê với loại cảm giác ấm áp mềm mại này, hy vọng nó không biến mất.
—————-
Lại một bộ cổ đại lỡ tay đào, hu hu vã lắm rồi , sao không phải là hiện đại cho mị bớt khổ
Thấy có bạn tặng ánh kim lại lụi cụi edit hu hu cảm ơn Vivian, mị thấy bạn thả anh kim rải rác khắp truyện của mị. Cảm ơn bạn rất nhiều ❤️