Mẹ kiếp!
Lục Dương nắm chặt tay lại, cảm giác của hắn bây giờ rất muốn đánh người.
Hắn nhìn chằm chằm vào nơi phát ra thanh âm ồn ào kia, là một nữ sinh, nhìn không rõ bố dạng nhưng cũng biết được lớn lên không có ai dạy.
Còn cố ý, hay là....
Lục Dương không muốn suy đoán đó là cố tình, hắn mong muốn cử chỉ đó là vô tâm, không cố ý, nhưng vì sao, hết lần này đến lần khác, lại đến phiên của Từ Thi thì lại ồn ào, hơn nữa, đại bộ phân sinh viên trong lớp đều biết, Từ Thi đã khóc một lần trong quá trinh học quân sự vì bị ép hát.
Có người dẫn đầu, thì chắc chắn cũng có người khác làm theo, bắt đầu hô.
"Hát đi...."
Từ xưa đến nay, loại người này là không thiếu nhất.
Từ Thi phải làm sao bây giờ.
Nàng có thể vượt qua cửa ai này sao?
Lục Dương nhìn lên giảng đài, chỉ thấy sắc mặt Từ Thi trắng bệch, cắn chặt môi, tuy rằng nàng vẫn cố không bật khóc, nhưng đến một thời điểm nào đó, một cơn gió nhỏ cũng cuốn bay mọi sự cố gắng của nàng đi.
Rõ ràng, nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sằng.
Trạng thại bây giờ không thể cất lên tiếng hát được.
Lục Dương hiểu rõ, không thể để cho sự việc tiếp diễn như này được, hắn đứng dậy, dưới sự chứng kiến của hàng trăm ánh mắt, bước lên bục giảng, từ tay Từ Thi câm lấy microphone.
Lục Dương vừa cười vừa noi:" Tư Thi chưa chuẩn bị sẵn sằng, lại còn bị các ngươi dọa cho sợ rồi, hay để ta thay nàng ấy hát một cá khúc thế nào."
"Tốt."
Lữ Phong đứng dạy hô hào,Lưu Lỗi, Đinh Siêu, cùng không ít nam sinh đứng dậy tru lên.
Vừa nãy, Kiều Khải Minh đã nhận ra vấn đề rồi, vốn muốn tìm cách giải cứu Từ Thi, nhưng đã bị Lục Dương giành trước.
Kiều Khải Minh nhìn thật sâu vào Lục Dương, nói ra:" Nếu bạn học Lục Dương đã nhiệt tình như vậy, thì hãy hát vài câu đi, bạn học Từ Thi có thể về chỗ ngồi rồi."
Từ Thi nhẹ nhõm gật đầu.
Bời vì Lục Dương xuất hiện, nên không có người để ý tới Từ Thi nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Dương.
Trần Thu Nguyệt nhìn lên bục giảng, ánh mắt mang theo vài phần vui vẻ, không biết trong lòng đang suy nghĩ việc gì.
Tâm tư nàng linh động, làm sao có thể không nhìn ra, hành động của Lục Dương vừa rồi để hóa giải phiền toái cho Từ Thi, hắn tựa hồ so với lời đồn còn thú vị hơn nhiều.
Từ Thi cứ như vậy mà trở về chỗ ngồi.
Lách cách.
Một giọt nước rơi vào bàn học.
Tư Thi cứ như vậy ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt lặng lẽ xẹt qua gương mặt nàng, nhìn tới Lục Dương.
"Lục Dương, em hát bài gì, cần nhạc đêm không?"
Kiều Khải Minh hỏi một tiếng.
Trong giảng đường có rất nhiều thiết bị.
"Không cần phải phiền toái như vậy đâu thầy, em hát chay cũng được."
Lục Dương suy nghĩ một chút, nhìn về hướng Từ Thi, mới lên tiếng:" Ta sẽ hát bài "Quật cường" đi."
Ca khúc này ra mắt vào năm 2004, nhưng đến bây giờ vẫn còn rất hot, máy tính của Tống Giai cũng chi lưu mỗi ca khúc này trong đó.
Kiếp trước Lục Dương cũng rất vô cùng ưu thích ca khúc này, bài hát này vô cùng phù hợp với Từ Thi.
Lục Dương cầm lấy microphone, nén lại tâm tình, sau đó mới mở miệng.
*"Khi tôi và thế giới không giống nhau, vậy hãy để mặc sự khác biệt của tôi đi."
*"Đối với tôi sự kiên cường chính là lấy cương khắc cương."
*"Nếu như tôi tự thỏa hiệp với chính mình,Nếu như tôi tự lừa dối chính bản thân mình"
*"Thì dù cho người khác có tha thứ, tôi cũng không thể tự tha thứ cho chính mình."*
Lục Dương mới cất tiếng hát, cả giảng đường đều chìm vào trong im lặng.
Kiếp trước Lục Dương đã trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, so với mấy cao thủ KTV thì con lợi hại hơn nhiều, nếu như hắn đẹp trai hơn một chút, làm thần tượng âm nhạc cũng dư sức, còn không cần đến sound card.
Thời điểm hắn còn học làm biên kịch, cũng tiếp xúc một tí đên âm nhạc, cũng coi như là xuất thân nửa ca sĩ.
Mặt khắc, kiếp trước Lục Dương còn có một cố bạn gái, là một ca sĩ nhỏ, không tính là nổi danh, những kỹ thuật ca hát tuyệt đối đặt đến tiêu chuẩn nhất lưu, Lục Dương cũng bị nàng ép học không ít.
So với trình độ đại học, thật sự là có chút khi dễ người.
Âm thanh Lục Dương vẫn quanh quẩn trong giảng đường.
Mọi người không thể tin được, bài hát này lại dễ nghe đến thế.
*"Nguyện vọng đẹp đẽ nhất, nhất định là điên rồ nhất."
*"Tôi là vị thần của chính mình, tại nơi tôi đang sống"*
*"Tôi cùng với sự quật cường cuối cùng của mình, nắm chặt bàn tay tuyệt đối không buông."*
*"Trạm dừng phía trước có phải thiên đường hay không, dù cho thất vọng cũng không được tuyệt vọng."*
*"Cất tiếng hát thật to trong làn gió, vì bản thân mà điên cuồng lần này,chỉ lần này thôi....."*
Trong phòng từng thanh âm hít thở vang lên, không ai có thể ngờ được.
Giọng hát của Lục Dương lại đỉnh như vậy.
"Quá hay đi." Lý Minh Bác không biêt nói cái gì cho phải, coi như bây giờ nói cho hắn biết, Lục Dương là một minh tinh nổi tiếng, hắn cũng sẽ không chút nào hoài nghi.
Điêu Siêu ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
"Đồ điên này, còn cái gì mà hắn không biết, đến việc này hắn cũng thật lợi hại."
Đinh Siêu còn ảo tưởng mình là Lục Dương, đang cất tiếng hát trên giảng đường, sau đó hoàn mỹ thu hoạch được mỗi năm một bạn gái.
Không...Thậm chí có thể một lần yêu nhiều cô một lúc.
Suy nghĩ một chút, Đinh Siêu kích động rú lên.
Thẳng đến lúc Lưu Lỗi bóp cổ hắn, hắn mới bình tĩnh trở lại, Lưu Lỗi im lặng nói:"Ngươi vừa rồi lên cơn động kinh à."
"Lục ca lại còn có năng khiếu thế này, thật trâu bò, ta phục rồi."
Lữ Phong kích động mở miệng nói.
Những nữ sinh cũng đồng dạng kinh sợ, bài hát này các nàng đã gặp rất nhiều người hát rồi, cũng chính bởi vậy, các hàng mới hiểu rõ sự lợi hại của Lục Dương.
Trong mắt Trần Thu Nguyệt phát ra tia sáng ngày càng lớn.
Bất quá nàng phát hiện, thủy chung, ánh mắt của Lục Dương đều tập trung vào góc phòng cuối cùng, đó là chỗ ngồi của Từ Thi.
"Vì cái gì?"
Trần Thu Nguyệt có chút không phục, rõ ràng nàng ngồi gần hắn hơn, không chỉ như vậy, lớn lên nàng cũng rất xin đẹp, trang điểm lên còn có thể so với minh tinh, vì cái gì mà trong mắt hắn không chú ý tới mình.
Thật không công bằng.
Từ Thi đến cùng có mị lực gì, mà thu hút Lục Dương đến như vậy.
Lục Dương ưu thích kiểu yếu đuối, hướng nội sao?
Trần Thu Nguyệt khó hiểu thật sự.
---
"Hắn đây là hát cho ta nghe sao?"
Trong ánh mắt Từ Thi lộ thêm vài phần thần thái, bộ dạng sợ hãi vừa rồi, tự hồ chưa từng xuất hiện, nàng nhìn thấy Lục Dương, lắng nghe tiếng hát của hắn.
*"Đúng, người yêu quý của tôi ơi, đừng lo lắng, sự cố chấp của tôi rất lương thiện."*
*"Đôi tay càng lấm bẩm thì ánh mắt càng sáng."*
*"Bạn, không quan tâm đến quá khứ của tôi, Nhìn thấy được đôi cách của tôi."*
*"Bạn nói sau khi bị thiêu thì phượng hoàng mới xuất hiện."
*
*"Càng ngược gió càng dễ bay cao."*
*"Tôi không sợ vạn người cản bước, Chỉ sợ tự mình bỏ cuộc mà thôi.."*
........
Tiếng ca phiêu đãng, ánh mắt Từ Thi ngày càng quật cường.
Nàng xác đinh, bài hát này dành tặng cho nàng.
Ca từ bên trong mỗi câu, đều giống như đang khích lệ nàng vượt qua..
Mỗi một câu hát qua đi, đều đang cổ vũ tâm hồn nàng tiến lên.
Nàng thầm cổ vũ bản thân mình, nói ra:" Ta nhất định sẽ không đầu hàng."
Bài hát kết thúc.
Sau một lúc tĩnh lặng, tiếng vô tay như sấm vang lên, rất nhiều sinh viên đứng lên, kich động hô vang tên Lục Dương.
Kiêu Khải Minh duỗi ngón ta cãi ra, cười haha nói :" Lục Dương, không nghĩ tới em còn có món nghề này."
"Thầy đừng chê cười em, em cũng chỉ làm hết sức mình thôi." Lục Dương khiêm tốn nói ra.
Kiều Khải Minh cười nói:" Đừng tưởng thầy không biết tí gì về âm nhạc, giọng hát thế này, có thể đi làm thần tượng được rồi đấy, haha."
"Hát lại đi..."
"Hát lại đi..."
Phía dưới có rất nhiều người yêu cầu, Lục Dương lắc đầu:" Hôm này không phải thời điểm để hòa nhạc, chúng ta vẫn nên tranh thủ giới thiệu bản thân mình đi, ký túc xá cũng sắp đóng cửa rồi."
Buông microphone, Lục Dương mặc kệ đám người đang la hét, hắn trở về chỗ ngồi.
"Có hiểu không?"
Lục Dương nhìn Từ Thi nháy mắt.
"Ừ." Từ Thi nhẹ gật đầu.
Một lát sau, nàng lặng lẽ nói ra.
"Cảm ơn...."