Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 25: Ta Quả Thật Là Cặn Bã

Phân lớp chấm dứt, Từ Thi cùng theo dòng người ly khai, trước khi đi, còn quay đầu nhìn Lục Dương một cái.

"Lục Dương, đi thôi."

Tay phải Đinh Siêu khoác lên vai Lục Dương.

"Có muốn đi ăn bữa khuy không?"Lưu Lỗi hỏi.

Hắn và Đinh Siêu xế chiều vừa đi chơi bóng rổ, chỉ kịp nhét vào bụng một cái bánh, bây giờ có chút đói bụng.

Lục Dương lắc đầu:"Ngươi cũng không nhìn bây giờ là lúc nào, khẳng định căn tin bây giờ đóng cửa rồi, đi mua mấy thùng mì tôm mà ăn, ta không đói bụng."

Lý Minh Bác tiếp lời:" Mua đi, ta có nước sôi."

"Oke, vậy thì ăn mì tôm."

Mấy người hướng về phía phòng học đi ra ngoài.

Trước cửa phòng học, một nữ sinh có mái tóc dài màu quả quýt tựa lưng vào tường, làm dáng người ngoặt thành một đường cong tuyệt diệu, hai tay ôm ở trước ngực, móng tay cũng là một màu đỏ nhạt.

Nàng im lặng dựa ở đằng kia.

Trần Thu Nguyệt.

Đinh Siêu cảm giác đói bụng nên mắt mình bị hoa rồi, nàng ở chỗ này làm gì?, chờ ta sao?

Đinh Siêu quay lại phía sau nhìn, bên trong đã không còn ai rồi.

Lục Dương cứ thế đi tới.

Lưu Lỗi cùng không thèm để ý, vẫn sũy nghĩ lát nửa nên mua thêm mấy thùng không...

Lý Minh Bác có chút co quắp.

"Lục Dương."

Tiếng kêu thanh thúy vang lên, lại có thêm mấy phần mền mại.

Nhìn thấy Lục Dương, Trần Thu Nguyệt mỉn cười, đứng thẳng người.

"Bạn học Trần, cậu đang chờ tớ sao?" Lục Dương có vài phần kinh ngạc.

Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, hắn và Trần Thu Nguyệt không có bất kì mối quan hệ nào, kiếp trước Trần Thu Nguyệt là lớp trưởng lớp ba, Lục Dương thì ở lớp hai, dù có học chung thì cũng sẽ học chung với lớp thứ nhất.

Năng lực của Trần Thu Nguyệt rất mạnh, thời điểm năm ba, nàng đã trở thành chủ tịch hội học sinh của trường, một huyền thoại của khoa máy tính.

Loại nữ sinh này, tự nhiên không có bât kỳ tiếp xúc nào cùng Lục Dương, đơn giản kiếp trước hắn là một trạch nam(*)

Nhưng bây giờ, nàng tại sao lại chờ ta ở đây?

Hay là xúc động bởi giọng hát của ta?

Lục Dương cười nhạt, cũng không sũy nghĩ thêm.

"Lục Dương, đi dạo một chút?" Giọng nói Trần Thu Nguyệt mang theo vài phần hỏi thăm.

"Cái này...."

Lục Dương vốn định cự tuyệt, bất quá, nghĩ đến đối phương đã chờ mình ở đây, cự tuyệt cũng không phải việc lễ phép.

"Lục Dương, ngươi đi đi, chúng ta về trước.."

Lưu Lỗi đẩy Lục Dương một cái, rồi sau đó kéo theo ánh mắt lưu luyến Đinh Siêu rời khỏi, Lý Minh Bác cũng tranh thủ chạy theo, đối diện với Thu Nguyệt, áp lực của hắn rất lớn a.

Lục Dương không có lý do gì để cự tuyệt, chỉ có thể cười nói:" Tốt, đi một chút cũng được."

Bên ngoài tòa nhà học viện công nghệ.

Vẻ mặt Đinh Siêu tỏ ra rất khó chịu.

"Lão đại, ngươi cũng không biết suy nghĩ rồi, gấp gáp kéo ta ra ngoài làm gì, ta còn muốn nhìn nàng thêm một hồi đấy."

Vẻ mặt Lưu Lỗi tỏ ra khinh bỉ. nói:" Tiểu tử, người vẫn còn mơ sao, không thấy vừa rồi, Trần Thu Nguyệt từ đầu đều không nhìn ngươi một lần, ngươi ở lại làm bóng đèn sao."

Đinh Siêu thở dài.

Cảm thấy ông trời qua bất công. Tại sao? Vì cái gì mà tất cả mỹ nữ đều vây quanh Lục Dương.

Tống Giai, Trần Thu Nguyệt, các ngươi không cảm nhận được vẻ đẹp của ta sao?

Từ từ, Từ Thi khẳng định không phải mỹ nữ, bằng không, hắn sẽ cảm thấy mình có cảm giác muốn chết.

Lý Minh Bác vừa cười vừa nói:" Siêu ca, ngươi đừng thở dài nữa, không phải ngươi nói, kiếm một người 70-80 điểm được rồi sao, Trần Thu Nguyệt đối với ngươi mà nói, rõ ràng là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga rồi, làm sao vừa ý ngươi được chứ."

"Tại sao nàng vì cái gì vừa ý Lục Dương, đây là lần thứ nhất gặp mặt mà."

Đinh Siêu cảm giác mình đã làm sai chỗ nào.

Lưu Lỗi nói:" Bởi vì Lục Dương lớn lên đẹp trai hơn ngươi chứ sao."

Lý Minh Bác tiếp lời :"Còn hát hay nữa."

Đinh Siêu : ...

Sân trường.

Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt sát cánh bên nhau đi trên đường băng mau đỏ, ánh trăng chiếu vào mặt Thu Nguyệt, làm nàng tăng thêm vài phần mê hoặc.

Lục Dương mở miệng phá vỡ bế tắc: "Nói chuyện gì đây?"

"Số điện thoại của ngươi là bao nhiêu, QQ số gì."

Trân Thu Nguyệt xoay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa, giờ khắc này, nếu có hằng nga tiên tử cũng ám đạm biến sắc.

"Hỏi cái này làm gì?" Lục Dương sửng sốt nói.

"Nãy không phải ngươi vừa giới thiệu rồi sao? giới tính: nam, yêu thích : nữ, sở thích của ta vừa vặn trái lại với ngươi..."

"Ngươi muốn tán ta?"

Lục Dương không thể tưởng tượng nổi.

Nữ sinh cấp 3 thời này to gan như vậy sao? Tỏ tình trực tiếp? đây còn là lần đầu tiên Lục Dương chứng kiến.

"Như thế nào, ngươi sợ sao?" Khóe miệng Trần Thu Nguyệt hơi giơ lên, bộ dáng giông cười mà không phải cười, tựa hộ muốn nói, yêu ta, ngươi sợ sao?

Lục Dương lắc đầu:" Cũng không phải ta sợ, có mỹ nữ vừa ý với ta, ta rất vui, nhưng không được, ta đã có bạn gái."

Tuy nói Trần Thu Nguyệt quả thật làm cho ngươi ta khó mà từ chối được, nhưng Lục Dương vẫn lắc đầu một cái.

Trần Thu Nguyệt mím môi, nhỏ giọng nói ra:" Từ Thi sao?"

Nàng không nghĩ đến, Lục Dương vi Từ Thi mà cự tuyệt mình, điều này làm cho Trần Thu Nguyệt nghi ngờ mị lực của mình.

Theo đạo lý, không có ngươi khác cự tuyệt nàng, chỉ có nàng cự tuyệt người khác, không thể tin được, Lục Dương lại từ chối nàng.

"Không phải Từ Thi."

Trong đầu Lục Dương nghĩ tới nữ sinh học ở đại học Hà Đông kia, nàng khả ái, ôn nhu như vậy, Lục Dương làm sao dám làm nàng bị tổn thương được.

Bỗng nhiên, trong đầu Lục Dương cũng xuất hiện hình bóng khác, sao ta lại nghĩ về nàng...

Ánh mắt Lục Dương lộ vẻ cổ quái.

Trong đầu hắn ngoài trừ xuất hiện Quan Nguyệt, còn hiện ra dáng người thướt tha của Tống Giai.

Ta sinh ra chính là một cặn bã nam !

Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc "Không phải Từ Thi, vậy người tại sao lại..."

Nàng vốn tưởng rằng, Lục Dương đã yêu Từ Thi, sợ nàng bị thổi bay đi mất nên mới cự tuyệt bản thân mình, nhưng bây giờ, Lục Dương lại nói cho nàng biết, không phải như vậy.

"Từ Thi có chút đặc thù.."

Lục Dương suy nghĩ một chút, liền quyết định kể cho Trần Thu Nguyệt.

Trong ấn tượng của hắn, Trần Thu Nguyệt cũng không phải nữ sinh ưu bắt nạt, nàng có chút năng lực, tương lai còn làm hội trưởng hội học sinh, còn có thể đi đến ký túc xá nữ, có lẽ sẽ giúp đỡ được chút ít.

Lục Dương chậm rãi nói."Ta có học qua một chút tâm lý học."

"Lần đâu gặp Từ Thi, ta thấy nàng ấy có chút chứng sợ hãi giao tiếp, đây là một bệnh tâm lý rất nặng, nếu như không có người giúp nàng, loại vấn đề này càng ngày càng nghiêm trọng hơn, rất có thể nảy sinh ý định xấu trong đầu..."

"Nàng quả thật đáng thương, ta cũng muốn giúp nàng."

Trần Thu Nguyệt hít vào một hơi.

Đáp án của Lục Dương làm nàng chưa từng suy nghĩ qua, nàng cũng cảm thấy tấm lý Từ Thi không đúng, nhưng đến bây giờ cũng không sũy nghĩ nó lại xấu như vậy.

Lục Dương vậy mà......

Ta quả nhiên không có nhìn lầm, nam sinh này lại có mị lực đến vậy, làm cho nàng cũng không khỏi rung động.

Lục Dương không biết Trần Thu Nguyệt nghĩ gì.

Hắn nói tiếp:" Lúc học quân sự, có lẽ có người cảm thấy tâm lý Từ Thi không tốt, nhưng hôm nay, có phải hay không có người muốn làm Từ Thi mất mặt, muốn bắt nàng ấy hát, nên ta mới đứng lên giúp đỡ."

"Ta sẽ chú ý tới."

Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.Nghe được Lục Dương giải thích, trong đầu nàng sinh ra đồng cảm với Từ Thi.

"Cảm ơn, ngươi rất thiện lương." Lục Dương cười nói.

"Như vậy, có thể nói cho ta biết số điện thoại cùng tài khoản QQ sao? Trần Thu Nguyệt dịu dàng nhìn Lục Dương.

"Không có vần đề."

Hai người trao đổi số điện thoại với nhau, lại thêm hảo hữu.

Thời gian đã không còn sớm, Lục Dương tiễn Trần Thu Nguyệt về tới ký túc xá, mới trở lại ký túc xá bản thân.