Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 23: Hát Một Ca Khúc

Phụ đạo viên Kiều Khải Minh bước lên giảng đường.

Khuôn mắt trước sau đều hiện lên nét hiền lành, cầm lấy microphone.

"Chào các bạn học, im lặng một chút."

Kiều Khải Minh hắng giọng một cái.

Toàn bộ giảng đường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Kiều Khải Minh tiếp tục noi:" Buổi tối hôm nay, chúng ta bàn luận hai chuyện, một là kể cho các ngươi biết một chút về cuộc sống đại học, làm cho mọi người nhận thức lẫn nhau, thứ hai chính là việc chia lớp, dựa theo yêu cầu của nhà trường, khoa chúng ta sẽ chia làm bốn lớp, sẽ chia theo số thứ tự..."

"Lão sư, khoa chúng ta có mấy trăm người, chia là bốn lớp, mỗi lớp có ba mươi mấy người sao?"

Ở phía trước một nam sinh nói ra.

Kiều Khải Minh cười haha trả lời :" Không sai, đại học với cấp ba đều giống như vậy, chỉ có điều một số môn học có thể có nhiều lớp cùng học...."

"Đại học với cấp 3 không giống nhau, lên đại học rồi, các lão sư sẽ không nghiêm khắc khi ngươi còn học cấp 3, các lão sư ở đây chỉ có nhiệm vụ giảng dạy, truyền đạt kiến thức, nên các người cần phải chủ động học tập, thư viện là một nơi tốt, hy vọng về sau các ngươi có thể đến đó nhiều hơn."

....

Kiều Khải Minh không hổ là phụ đạo viên lâu năm, đàm luận về cuộc sống đại học rất hứng thú, rất nhiều học sinh nghe sau nghi nghe được, trong long đều mong chờ vào cuộc sống đại học sau này.

Có ít người, yên lặng vạch sắn kế hoạch cho mình. Ví dụ một tuần đi thư viện mấy lần, nên học phần nào đầu tiên...

Nói một hồi sau đó.

Kiều Khải Minh lúc này mới đi vào vấn đề chính.

"Hiện tại, chúng ta bắt đầu chia lớp, đợi lát nữa ta kêu tên, nhớ phải ghi lại, ngày mai sẽ bắt đầu học ở tầng ba học viện công nghệ, lớp 1 tại phòng 301, lớp 2 phòng 302, lớp 3 phòng 303, lớp 4 tại phòng 304."

Kiều Khải Minh bắt đầu đọc tên.

Phòng của Lục Dương tất cả đều học ở lớp 2, việc xếp phòng ký túc xá theo thứ tự mà, tất nhiên bọn hắn phải chung một lớp rồi.

"Chúng ta cùng một lớp."

Lục Dương nhỏ giọng nói.

"Ừ."

Từ Thi nhỏ giọng đáp lại.

Kiều Khải Minh một hơi đọc hết mấy trăm cái tên, hớp một ngụm trà, sau đó hắn bảo tân sinh theo lớp ngồi xuống cùng một chỗ.

Phòng học xếp theo hình bậc thang, từ trái qua phải, theo thứ tự từ lớp đầu tiên đến lớp cuối cùng.

Lục Dương cùng Từ Thi hướng vị trí chính giữa ngồi xuống.

Kế tiếp, Kiều Khải Minh mời từng người lên giới thiệu bản thân mình.

Trong lúc huấn luyện quân sự, nam nữ đều phải tách ra, hơn nữa không còn cũng một chỗ, rất nhiều đồng học còn chưa biết tên nhau, mượn buổi gặp mặt hôm nay, giới thiệu luôn.

Từ lớp đầu tiên đi lên.

Một nam sinh vóc dáng hơi gầy đi lên.

"Xin chào, ta gọi là Trương Quỳnh, là người địa phương ở đây, sở thích đọc sách, chơi bóng rổ, hy vọng về sau có thể cùng mọi người trở thành bạn bè."

Giới thiệu xong liền bước xuống.

Sau đó người thứ hai đi lên.

Thứ ba..

.....

Rất nhanh, lớp đầu tiên đã giới thiệu gần xong.

Tài thời điểm các bạn học khác giới thiệu, Lục Dương có thể cảm giác được, bên cạnh mình, Tư Thi đang hết sức khẩn trương, mỗi lần có người giới thiệu xong, nàng càng cảm thấy hồi hộp.

Đến lượt lớp hai, thân thể nàng phát run, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại, trên sóng mũi cũng xuất hiện lấm tấm giọt mồ hôi mà mái tóc không che hết được.

"Không cần phải sợ."

Lục Dương đem tay mình nắm chặt nắm đấm của Từ Thi.

Không có bất kỳ ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng, Lục Dương đơn thuần chỉ quan tâm đến cảm giác lo lắng của nàng, hắn có thể cảm nhận được, bây giờ nàng đang thừa nhận bao nhiêu áp lực.

Đối với chứng sợ hãi giao tiếp này, việc đối diện hơn một trăm ngươi mà giới thiệu bản thân mình, cũng là một thử thách hết sức khó khắn đối với nàng.

Cảm giác này giống bạn sống ở mỹ, một người đàn ông quàng khăn trắng, đột nhiên ném túi sách vào người bạn....

Cảm giác bây giờ Tư Thi như thế đấy.

"Đừng sợ, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được."

Lục Dương nhẹ giọng nói.

Hắn tận lực giảm áp lực người Từ Thi xuống.

Cảm giác Từ Thi đã bình tĩnh hơn một chút, Lục Dương mới tiếp tục nói ra:" Ngươi trước tiên chuẩn bị một chút, lát lên trên giới thiệu như nào, ví dụ như, nhà ở đâu, thích làm gì,...."

"Ta.. Ta gọi là Từ Thi, nhà tại Kim..Kim Lăng...Thích...."

"Không nên gấp gáp, cứ từ từ."

"Ngươi không cần phải sợ hãi."

"Tất cả mọi người đều là đông học, về sau sẽ phải gặp nhau nhiều, ngươi phải dũng cảm bước ra một bước, điều này rất quan trọng."

Lục Dương an ủi một câu.

Hắn nhìn thoáng qua bục giảng.

Đã đến lượt Lưu Lỗi.

"Ta là Lưu Lỗi, quê ở Trùng Khách, trong nhà làm kinh doanh, ta thích bóng rổ, bơi lội, bạn nào có cùng đam mê có thể tới sân bóng rổ tìm ta."

Nói xong, Lưu Lỗi bước xuống.

Tiếp theo đến lượt Lý Minh Bác.

Hắn giới thiệu rất đơn giản

"Ta là Lý Minh Bác, nhà tại Thục Xuyên, thích đọc sach."

Rất nhanh đến lượt Lục Dương rồi.

Hắn lúc này mới buông tay Từ Thi, cất bước về phía bục giảng đi lên.

Từ trên giảng đài, hắn tự tin cười nói:" Ta là Lục Dương, khả năng có người đã nghe qua đại danh của tại ha, sau này ai khi dễ các ngươi có thể báo tên ta."

Dưới đài truyền đến một hồi tiếng cười.

Kiều Khải Minh cũng nháy nháy mắt.

Hắn biến rõ Lục Dương đang nói đùa, những ngày này, thường xuyên có tân sinh bàn luận về Lục Dương, nói hắn là một người hung khác, thân cao tám thước, dáng vẻ du côn.

"Về phần ta cũng không có sở thích nào đặt biệt, thật sự muốn kể về sở thích thì, giới tính nam, yêu thích nữ.... Nếu ngươi có sở thích ngược lại, đợi lát nữa, chúng ta có thêm hảo hưu a."

"Mặt khác, ta là người Thượng Hải, nếu người nào muốn mời khách, không cần mời ta ăn mì, ta thích ăn cơm hơn....."

Lại là một hồi tiếng cười truyền đến.

Hầu hết ở Hà Đông đều sử dụng mì làm lương thực chính, chỉ có Thượng Hải mới có cơm, đây cũng coi như là nét đặc sắc của thượng hải."

Giới thiệu xong, Lục Dương buông microphone.

Trở lại chỗ ngồi.

Từ Thi như thể mình trút được gánh nặng.

Vừa rồi lúc Lục Dương rời khỏi, áp lực trên người người nàng tăng gấp đôi, nhìn thấy Lục Dương trở về, vẻ mặt mang nét bình thản, Từ Thi mới có một tia cảm giác an toàn.

Lục Dương giống như một bức tường, hắn ngồi cạnh nàng, có thể đem tất cả sợ hãi cũng nguy hiểm ngăn cẳn ở bên ngoài.

Đây là một sự an tâm không thể giải thích được.

Từ Thi cũng không biết, từ lúc nào mình đã sinh ra cảm giác này, khả năng nhìn thấy sực tự tin Lục Dương, có thể giúp nàng tiếp thêm sức mạnh đi.

"Học được chưa."

Lục Dương nhéo nhéo quả đấm của nàng, lần này rất nhanh liền buông tay ra.

"Ừ"

Thanh âm trả lời rất nhỏ, những rõ ràng đã nhanh hơn một tí.

Đây là một tin tức tốt.

Bây giờ tâm lý của Từ Thi vẫn có thể không chế được, nếu Lục Dương đợi đến năm ba đại học, đoán chừng chỉ có thể cho nàng uống thuốc.

Phía sau Lục Dương, lại có mấy người lên giới thiêu.

Còn có một nam sinh biểu diễn trò ảo thuật nho nhỏ.

"Từ Thi."

Thanh âm Kiều Khải Minh vang lên.

Rốt cuộc, đến phiên nàng rồi.

"Cố gắng lên!"

Dưới ánh mắt Lục Dương, Từ Thi cứ như vậy đứng dậy, bước về phía bục giảng, dáng vẻ nàng lộ nét hư nhược, cứ như một cơn gió có thể thổi bay nàng đi.

Lên trên bục giảng, Từ Thi nhìn thoáng qua Lục Dương, mới tận lực lớn tiếng nói:"Mọi...Mọi người khỏe, ta tên là Từ Thi, đến từ Kim Lăng, ưu thích ca hát, vẽ tranh."

Nàng một hơi nói hết lời giới thiệu bản thân mình.

Lục Dương ở phía dưới thở ra một hơi, giống như nhìn đứa con gái của mình đi học.

"Tư Thi, hát một cá khúc đi."

Đột nhiên, một đám âm thanh ồn ào truyền đến.