Fetion là một phần mền của China mobile phát hành vào bảy năm trước.
Trước mắt tương đối vẫn còn lưu hành.
Fetion chủ yếu dùng để gửi một đống tin nhắn, hơn nữa còn không mất tiền, nhưng Lục Dương biết trước, phần mền này sống không được bao lâu nữa đâu, khi điện thoại thông minh và wechat trở nên phổ biến, liền cơ bản phải nhường lại sân chơi rồi.
--
Nhìn vào thông tin tác phẩm.
Đăng ký: 23700.
Lượt đăng ký đã vượt quá hai vạn, tăng trưởng cũng bắt đầu trở nên chậm hơn, bất quá, Lục Dương đoán chừng, đến đêm nay có lẽ cũng sẽ vượt qua hai lăm vạn không phải vấn đề.
Khép lại máy tính.
Lục Dương đi vào căn tin mua một phần cơm đùi gà, hết bảy tệ, coi như tưởng thưởng cho sự thành công của mình.
Ăn cơm xong.
Lục Dương đi vào giảng đường A1
Giảng đường rất rộng, có thể chứa được mấy trăm sinh viên, khoa máy tính có hơn một trăm người, cũng mới chiếm được non nửa vị trí.
Huấn luyện quân sự vừa mối chấm dứt.
Tân sinh vẫn còn rất ngây ngô, còn mặt nguyên quân phục không có cởi ra. Lục Dương nhìn xung quanh một lần, nữ sinh quả thật có không ít.
Tỉ lệ nam nữ 3:2, cái tỷ lệ này rất tốt đối với khoa kỹ thuật rồi.
Nam sinh mặc kệ lớn thấp, đều có chút rắm đen, nữ sinh thì tốt hơn một chút, có một ít rắm nắng, cũng có một ít vẫn như bình thường, xem như không uổng công sài kem chống nắng.
Những người này, có người Lục Dương rất quen, có người thì hơi quen mặt, không nhỡ rõ được tên, cũng có một số không có ấn tượng gì.
Khoa máy tính có hơn một trăm ba mươi người, về sau lại chuyển ngành mười mấy người, Lục Dương không có khả năng đem mọi người nhớ kỹ.
"Lục Dương, bên này."
Lục Dương nghe được có người gọi mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lý Minh Bác ngồi ở giữa đang hướng về mình vẫy tay.
Hắn bước tới.
Sau lưng truyền đến tiếng bàn luận khe khẽ.
"Hắn chính là Lục Dương, nhìn qua cũng hơi gầy."
"Ngươi không thể nhìn bề ngoài được, nghe nói hai ngày trước, khoa chúng ta có bảy tám đồng học bị gạt, may mắn có hắn phát hiện, đem tên lừa đảo túm lại."
"Nhưng mà hắn cũng thuộc thể loại hung ác, lưu manh giang hồ hắn cũng dám đánh."
"Xuỵt, nói nhỏ chút..."
Lục Dương mỉm cười, không chút để ý.
Rõ ràng có thể cảm nhận được, lúc Lý Minh Bác kêu hắn, cũng hấp dẫn tới không ít ánh mắt tập trung vào, còn có rất nhiều nữ sinh tò mò, nhìn xong lại quay về khuê mật cùng nhỏ giọng xì xào.
"Lục ca."
Lý Minh Bác hướng qua chỗ khác ngồi, nhường cho Lục Dương chỗ chính giữa.
"Lão đại cùng Đinh Siêu đâu?"
"Hai người bón hắn chạy đi chơi bóng rổ rồi, có lẽ cũng sắp tới đi." Lý Minh Bác nói ra.
"Ừ."
Lục Dương nhìn xung quanh một lần, nhìn vào góc cuối cùng của giảng đường, tìm tới được mục tiêu.
Kia là Từ Thi.
Nhân vật bi kịch của khoa máy tính.
Năm thứ 3 đại học, nhảy lầu tử tự, làm không biết bao nhiêu ngươi phải thở dài.
Từ Thi trốn vào một chỗ trong góc, cũng không có bạn cùng phòng ngồi chung một chỗ, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ cô ấy, như thể khép mình vào thế giới riêng của mình.
Xem ra vấn đề có chút nghiêm trọng.
Lục Dương nhớ lại những quyển sách về tâm lý học.
Tự hỏi biện pháp.
Một lát sau, hắn vỗ vai Lý Minh Bác, nói ra:" Chỗ này chừa cho Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đi, ta đến đằng sau ngồi."
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lý Minh Bác, hắn đi đến chỗ cuối cùng, đi vào ghế bên cạch Từ Thi ngồi xuống.
"Vị trí này, có ai ngồi không?"
Lục Dương bình tĩnh hỏi.
Từ Thi không thể ngờ tới lại có người tới bện cạch mình ngồi xuống, nàng khẩn trương rụt rụt thân thể, dùng thanh âm như con muỗi trả lời:
"Không có...Không có..."
"Vậy ta liền ngồi chỗ này."
Lục Dương trực tiếp ngồi bên cạch Từ Thi, hắn có thể cảm giác được từ thi đang khân trương, nhưng cũng không có bài xích mình.
Hoàn hảo, hoàn hảo...
Trong long Lục Dương thâm hô may mắn, nếu như Từ Thi vẫn bài xích người lạ tiếp xúc, vấn đề này liền có chút khó khăn rồi, nếu Từ Thi vẫn có thể mở lòng tiếp xúc, thì điều này cũng đơn giản hơn một tí.
Hoặc là nói.
Trong lòng của nàng, cũng khát vọng có thể kết giao bạn bè, chỉ là trong lòng sợ hãi, làm cho nàng không cách nào bước ra dù chỉ là một bước.
"Đồng học, ta gọi là Lục Dương, ngươi tên gì."
Lục Dương quay đầu nhìn Từ Thi hỏi.
"Từ... Từ Thi.. ta gọi là Từ Thi." Phí hết sức lực, Từ Thi mới đem tên của mình nguyên vẹn nói ra, nàng đã rất cố gắng rồi.
"Thơ mộng như tranh, tim đập thình thịch, Từ Thi, tên của ngươi thật là dễ nghe.."
Lục Dương vừa cười vừa nói.
Lấy bản lĩnh văn học của hắn, tùy tiện túm hai câu thành ngữ rất dễ dàng.
Đây là lần đầu Từ Thi được người khác khen ngợi, mặc dù không biểu hiện ra ngoài, vẫn cuối đầu như trước, nhưng trong ánh mắt của nàng đã xuất hiện một tia ánh sáng.
Nàng cũng biết Lục Dương.
Mấy ngày hôm trước, các bạn cùng phòng của mình đêu nhắc đến cái tên này, nói qua việc Lục Dương bắt lừa đảo như nào, giáo huấn mấy tên lưu manh như sao, Từ Thi mặc dù không tham dự thảo luận trong đó, những nàng vẫn nhớ kỹ cái tên này.
Sau đó cả hai đều im lặng.
Từ Thi cẩn thận từng li từng tí đánh giá tân sinh bên cạch, nhìn cách hắn cùng các bạn học trao đổi, trong lòng nàng đầy hâm mộ.
Ta có thể giống như hắn thì tốt a.
Giữa phòng học, Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đều đã quay lại.
"Lục ca lại tìm muội tử như vậy, như thế nào mà lại chọn trúng muội tử này vậy."
Nhìn trong góc Lục Dương ngồi, Đinh Siêu nhỏ giọng nói thầm.
"Thật không biết các ngươi nghĩ thế nào, mỗi ngày chỉ nghĩ đến nữ nhân, làm sao nữ nhân lại thú vị hơn bóng rổ." Lưu Lỗi khó chịu nói ra.
Đinh Siêu biết rõ, trao đổi với tên thẳng nam này chỉ có mệt mỏi, quay sang Lý Minh Bác:" Lão Tam, Lục Dương thế nào mà ngồi chung với Từ Thi thế?"
"Ta cũng không biết, khả năng chứng kiến nàng ngồi một mình, hắn liền lo lắng đi."Lý Minh Bác cũng không rõ lắm.
Đinh Siêu lắc đầu, hắn cảm giác quyết định Lục Dương vô cùng tệ hại, nhìn Từ Thi đi, suốt ngày cuối đầu, tóc thì che mặt, khẳng định cái kia cũng không lớn, hơn nữa tâm lý còn có chút vấn đề.
Mặc kệ đi?
Lục Dương ưu thích kiểu này, trong lớp liền thiếu đi một đối thủ mạnh.
Đinh Siêu liền nhìn về nữ sinh ngồi hàng ghế thứ hai, nữ sinh này mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt, mái tóc màu cam gợi cảm, trên tai còn mang theo hai chiếc khuyên tai màu bạc, cho dù chỉ lộ bóng lưng thôi cũng nhìn vẻ kiều diễm."
Trần Thu Nguyệt.
Một đóa hoa của khoa máy tính.
Cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh.
Giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
"Trần Thu Nguyệt, hôm này trảng điểm quá đẹp."
Đinh Siêu cảm thán nói.
Ngồi ở phía trước Lữ Phong cười nói:"Trần Thu Nguyệt cùng Lục ca rất xưng đôi, một anh hùng, một mỹ nhân, quả thực là đẹp thôi."
Đinh Siêu chua chát nói:" Lục Dương đã có bạn gái."
"Đến thể ký hai mươi mốt rồi, có bạn gái thì sao, cũng không phải là không thể đổi."Lữ Phong khinh bỉ nhìn thoáng quá Đinh Siêu.
Từ lần trước chứng kiến Lục Dương tóm gọn tên lừa đảo, trông nổi tâm Lữ Phong thật sự kính nể Lục Dương.
"Phụ đạo viên đến rồi."
Nhìn hai người nói chuyện, Lý Minh Bác nhắc nhở một câu.