Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 12: Thật Là Độc Ác

Tống Giai nhìn chằm chằm vào chiếc macbook mới mua, phàn nàn nói: "Nhu tỷ, người có ý kiến gì với ta à, sao lại nhìn ta như vậy?"

Lý Nhu mặc một chiếc áo dây, lộ ra vòng eo khêu gợi, nàng khẽ cười một tiếng:" Tên như thế này đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi chưa, tên ID như vậy, hắn tuyệt đối đoán không được là ngươi đâu?"

"Thế nhưng gọi thật khó nghe đi, cái gì mà đánh lén quả phụ thôn, làm như ta giống như sắc lang vậy."

Tống Giai bĩu môi.

Lý Nhu duỗi cái lưng mệt mói:" Người không muốn thì đổi thành Tống Giai đi, đừng có mà phàn nàn."

"Quên đi"

Tống Giai lắc đầu rồi lại hỏi.

"Nhu tỷ, ngươi cũng là tác giả, đánh giá quyển sách này của Lục Dương như thế nào?"

Lý Nhu đã viết qua vài tác phẩm, tuy rằng nàng điệu thấp nhưng vẫn không giấu diếm được bạn cùng phòng.

"Ta không phải viết về tiểu thuyết mạng, không hiểu những thứ này, bất quá hành văn không tệ, phong cách độc đáo, so với cái tác phẩm có trên mạng hiện giờ thì cũng thuộc loại lợi hại."

"Ta cảm thấy hành văn của hắn so ra hơi kém với Nhu tỷ, ngươi xem câu văn hắn toàn viết quá ngắn, cũng không có tí gì ẩn dụ, nhưng mà đọc sẽ cảm thấy hấp dẫn, mỗi ngày ta đều mong hắn ra chương mới."

"Ngươi không hiểu được đâu, tình tiết của tác phẩm thường nhanh gọn, độc giả xem tác phẩm để hiểu nội dung cốt truyện, nếu mà sài nhiều câu văn hư ảo, độc giả sẽ bực mình mà không đọc nữa, bất quá, tốc độ sáng tác của hắn cũng nhanh quá đi, ngươi khẳng định hắn mới viết không đến một tuần chứ?"

"Đúng vậy, máy tính của hắn không có, ngày đó ta đến thư viện thấy hắn đang gõ chương đấy." Tống Giai nghĩ đến chuyện ngày đó.

"Không đến một tuần gõ được 10 vạn chữ, đổi lại là ta thì cũng phải mất hơn hai tháng, xem ra cả đời này ta vô duyên với văn học mạng rồi."

Trong lòng Lý Nhu cảm thán.

Bây giờ các tác giả mạng quá mạnh mẽ, khó trách văn học truyền thống ngày càng suy sụp, một đám người già sao so được tinh thần liều mạng của người trẻ.

Ký túc xá nam.

Lục Dương mở thông tin" Đánh lén quả phụ thôn" lên.

Là một tài khoản trắng.

Hắn nhíu mày.

Cảm giác điều này có chút cổ quái.

Kệ đi! Dù sao kiếm tiền là được, hắn phải đăng đủ chương để đặt VIP á, chỉ có như vậy, tháng sau mới có thể bắt đầu nhận được tiền nhuận bút, phải nhanh chóng kết thúc khoảng thời gian không có tiền rồi.

Lục Dương trước đã có thói quen tiêu tiền như nước, tự nhiên chỉ có 1000 tệ sinh hoạt, mua thanh RAM, mời vài bữa cơm tiền đã bay đi một nửa.

Kiếm tiền, kiếm tiền!

Lục Dương đặt ra cho mình một mục tiêu nhỏ.

Một ngày rất nhanh trôi qua, gần tối, cả bọn Lưu Lỗi huấn luyện quân sự trở về, trong ba người, chỉ có Đinh Siêu mang nét mệt mỏi trở về.

Chỉ là, sắc mặt ba người đều không tốt lắm.

"Sao vậy?"

Lục Dương nghi ngờ hỏi.

Lưu Lỗi không có giấu giếm, kể lại toàn bộ sự việc.

Hóa ra trong lúc nghỉ ngơi, Đinh Siêu đến gần một nữ sinh hỏi thăm, tự nhiên một nam sinh khác đi ra, hai bên đẩy nhau vài cái, nếu không phải mọi người phát hiện, kịp lúc can ngăn, đoán chừng sẽ phải thấy máu rồi.

"*Mã Đức, giả bộ cái đ*o gì, lão tử chỉ xin số điện thoại thôi, liên quan con m gì tới ngươi*"

Đinh Siêu càng nghĩ càng tức, nhịn không được mắng vài câu.

"Nữ sinh kia có chuyện gì?" Lục Dương nhíu mày.

Đinh Siêu khó chịu nói:" Ta đã sớm tìm hiểu rồi, nàng chưa có bạn trai, nàng với thằng kia một chút quan hệ cũng không có, thằng kia chắc là muốn thể hiện, cảm thấy ta dễ khi dễ nên đi tới gây sự."

Hóa ra là tranh giành tình nhân.

Lục Dương đã hiểu đại khái.

Việc này cũng không trách được Đinh Siêu, nữ sinh kia chưa có bạn trai, xin số thì làm sao, muốn trách thì trách nam sinh kia, muốn thể hiện mình trước mặt nữ sinh kia thôi.

Đối với tâm lý tuổi teen, Lý Dương nhịn không được liền nhắc nhở: "Ba người các ngươi đi chung với nhau đi, đừng để lão Tam đi một mình lại ăn phải phóng lợn."

Không phải cấp 3 đều ưu thích như vậy sao, đánh mất mặt mũi phải nghĩ biện pháp tìm trở về.

"Yên tâm, ta sẽ không để cho lão tam bị đòn" Lưu Lỗi khoe cơ bắp của mình.

Quả nhiên, khả năng tiên đoán của Lục Dương có thể đi làm thầy bói.

Tám giờ, cửa phòng của bọn họ bị đá văng ra.

Ba hán tử lao vào.

Vừa vào cửa, một người trong đó liền gào:" Tạp chủng Đinh Siêu ở đâu!!"

Trên thân ba người đều tràn đầy mùi rượu, ngoại trừ người mới kêu là tân sinh, hai người còn lại chắc là người ngoài, trên cánh tay đều là hình xăm, niên kỷ đều rất lớn.

"Các ngươi muốn làm gì!"

Đinh Siêu còn chưa trả lời, Lưu Lỗi đã đứng dậy đầu tiên.

Lục Dương không nhanh không chậm, đem máy tính của Tống Giai nhét vào gầm giường, rồi đứng dậy, Lý Minh Bác mặc dù có chút hoảng sợ, nhưng cũng đứng dậy theo.

Đinh Siêu thấy bạn cùng phòng đều đứng ra hỗ trợ, hắn tự nhiên không lùi bước, đi về phía đối diện, mắng:

"Gia Gia của ngươi ở chỗ này."

"Chính là nó !"

Mục tiêu của bọn họ chính là Đinh Siêu, vừa thấy hắn, liền lao vào Đinh Siêu, Lưu Lỗi liền ở trước ngăn lại, rất nhanh mấy người đã lao vào nhau ăn vả.

Ba người kia đều uống quá say, không biết nặng nhẹ, nếu kéo dài thời gian sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn. Lục Dương không cho bọn họ cơ hội, không nói một lời, nâng cái ghế lên, đập vào đầu của tên côn đồ gần đó. Sau đó lại kéo Đinh Siêu ra, đá vào bụng người học sinh kia, thừa dịp hắn ôm bụng, lại đấm thêm mấy phát.

Một mình Lục Dương giải quyết xong hai người, ba người còn lại cũng đem người khác đè xuống đất, tay đấm chân đạp.

Chỉ chốc lát bên ngoài phòng đã không ít người vây xem.

Còn có rất nhiều người nghe được âm thanh đang chạy tới xem nói rôm rả.

Ba gia hỏa vữa này còn trang bức đều bị đánh thành đầu heo, ôm đầu cầu xin tha thứ.

"Lục Dương, tiếp theo thế nào?" Lưu Lỗi liếc nhìn ba người.

Lý Minh Bác có chút bận tâm hỏi:" Liệu chúng ta có bị xử phạt không?"

Vừa nãy máu nóng trỗi dậy, bây giờ bình tĩnh lại, hắn có chút lo lắng trường học xử phạt, đánh nhau trong trường dù sao cũng là một việc hết sức nghiêm trọng.

"Không cần lo." Lục Dương lấy điện thoại ra:" Ta sẽ gọi cho bảo vệ, là bọn hắn đạp cửa phòng trước, chúng ta chỉ là phòng vệ chính đáng, chỉ cần không chết người, liền không có quan hệ đến chúng ta, hai người kia cũng không phải học sinh trong trường, nên trường học sẽ thiên vị chúng ta."

Nghe được Lục Dương phân tích, Lý Minh Bác mới yên lòng.

Nhận được điện thoại, không đến 5 phút sau, bảo vệ đã chạy tới, hỏi rõ ràng nguyên nhân, đúng như dự đoán Lục Dương, bọn họ không làm khó Đinh Siêu, đem ba gia hỏa bị đánh xuống văn phòng.

Về phần xử lý tiếp theo như nào, còn cần phải đợi trường học thảo luận mới biết được.

"Vừa rồi Lục Dương ra tay cũng quá ác đi."

Đợi mọi người giải tán, Lý Minh Bác không nhịn được nói ra.

Vừa nãy tại thời điểm đánh nhau, hắn bị đẩy ngã xuống đất, tận mắt thấy Lục Dương cầm ghế phang một người, cũng lao vào giải quyết người khác.

Nếu không có Lục Dương ra tay, ba người bọn hắn không thể thiếu một trận no đòn, những người kia đều uống say, còn là anh em "xã hội",

nếu cứ tiếp tục ẩu đả không chừng sẽ xảy ra sai sót.

"Không có gì" Lục Dương khoát tay áo, cúi xuống gầm giường đem máy tính của Tống Giai ra. May mắn khi nãy sớm nhét xuống gầm giường, nếu không hắn cũng tiện tay ném luôn rồi.