Từ trong tiệm in đi ra, mặt trời đã lặn xuống núi rồi, Lục Dương đi vào bưu điện Tây Môn gửi hợp đồng đến Thượng Hải.
Làm xong những việc này, Lục Dương ghé vào một tiệm bún xào gần đó làm một tô.
Ngon lắm, mùi vị cũng không phải tệ.
Trở về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng đều trở lại rồi, bọn hắn vẫn mặc quân phục như trước, so với vài ngày trước điểm khác nhau có lẽ làn da cháy sạm đi một ít. Đặc biệt là Đinh Siêu, thời điểm tháo mắt kính xuống còn thấy còn có thể nhìn thấy hai mắt kính.
"Thật muốn giống như Lục Dương, không cần phải đi huấn luyện quân sự, hôm nay chạy vài vòng, chân ta như nhũn ra, huấn luyện quân sự xong chắc chân ta phế luôn quá." Đinh Siêu bóp chân oán trách, trong màn hình máy tính còn chiếu một bộ anine mà Lục Dương còn không biết tên.
"Chỉ có ngươi chạy thôi à, nữ sinh người ta còn chịu đựng được, ngươi so với con gái còn không bằng." Lưu Lỗi khinh bỉ nói.
Lý Minh Bác đang ăn bánh bao cũng góp lời:" Thể lực của người thành phố cũng quá yếu đi, ta chạy nhiều hơn người vài vòng cũng không cảm thấy mệt mỏi, Siêu ca ngươi phải rèn luyện thêm đi."
Đinh Siêu lắc đầu.
So với đi ra ngoài rèn luyện, không bằng ở trong phòng xem anime cho thoải mái hơn.
"Lục Dương, không phải ngươi lại tiếp tục cùng Tống Giai đi ăn cơm à?" Đinh Siêu nhìn Lục Dương hỏi.
"Không có, tối nay ta ăn một mình, về sau ngươi bớt ăn nói lung tung đi, cái này người ta nghe được lại ảnh hưởng đến học tỷ, ta đã có bạn gái rồi, giữa ta và Tống Giải chỉ là bằng hữu bình thường thôi."
Lục Dương cảm thấy bây giờ mình phải ngăn cái miệng của Đinh Siêu lại. Bằng không, chỉ qua một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ đem việc này ồn ầm lên.
"Lục Dương, ngươi không phải FA sao?"
Lưu Lỗi khϊếp sợ hỏi.
"Cái này có gì lạ sao?"
"Không có gì, lấy bản lĩnh của ngươi, tìm bạn gái cũng không phải việc khó."
Lưu Lỗi lấy lại bình tĩnh, Đinh Siêu vs hắn đều là cá ướp muối, muốn có cũng không được, nhưng Lục Dương lại có bạn gái trước hắn, việc này làm hắn cảm nhận được đả kích rất lớn. Vốn là đại ca trong phòng này, hắn vốn là người phải có bạn gái đầu tiên chứ.
"Lục Dương, hôm nay đi học xảy ra một chuyện rất thú vị."
Đinh Siêu bát quái nói.
"Chuyện gì?" Lục Dương nhìn hắn một cái.
Đinh Siêu xoay người, bắt chéo hai chân, kể:" Thực buồn cười, hôm nay có hai nữ sinh ép một người bạn cùng phòng mình lên hát, kết quả nữ sinh kia chưa cất tiếng nào đã khóc rống lên."
"Không phải tại các ngươi ồn ào, làm cho ngươi ta sợ hãi à." Lý Minh Bác uống một hớp nước.
Lục Dương nhíu mày, nhớ lại kỷ niệm tồi tệ năm đó.
Liền hỏi:" Nữ sinh kia tên gì?"
"Không rõ, nàng họ Từ, tên gì nhi?" Đinh Siêu vuốt tóc:" Thật là kỳ quái, tất cả nữ sinh trong khoa chúng ta, ta đều biết tên, chỉ không nhớ rõ mỗi tên của nàng?"
"Có phải tên là Từ Thi không?"
"Đúng, đúng đúng, chính là tên này, thật không hổ là Lục Dương, về sau ta liền gọi ngươi là đại ca, không đi học quân sự nhưng lại nhớ hết tên nữ sinh trong lớp."
Đinh Siêu bội phục nói ra.
Sắc mặt Lục Dương không tốt, hắn nhớ đến sự kiện kia.
Hắn nhớ rõ năm 3 đại học, khoa của hắn xảy ra một đại sự, một nữ sinh nhảy lầu từ tầng 6 xuống, kết thúc sinh mạng của mình.
Nữ sinh kia tên là Từ Thi.
Chuyện này điều tra qua loa rồi kết thúc, nhiều người tiếc hận đối với một đóa hoa mới nở đã vội chớm tàn.
Nhưng mà trong việc này có nhiều nguyên nhân khác, ít ai biết được.
Về sau Lục Dương mới biêt.
Tư Thi mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, trong lúc học đại học, nàng chưa bao giờ cùng người khác trò truyện, đối với bạn cùng phòng cũng vậy.
Cũng bởi vì nguyên nhân này nên không có người nào cùng bầu bạn với nàng, còn bị bạn cùng phòng cô lập, đem nàng đối xử như không khí, khi đó rất nhiều bạn học nói nàng có vấn đề về tinh thân.
Bởi vì không kịp thời trị liệu, hơn nữa còn bị bạn học xa lánh, áp lực quá lớn, bệnh tình nặng thêm, cuối cùng kết thúc sinh mạng của mình khi chưa tới 20 tuổi.
Nếu như không tiếp xúc nhiều người, lại học thêm một chút tâm lý học, Lục Dương cũng không thể biết được bệnh này lại đáng sợ như vậy, thế giới của nàng đều là màu xám, đối với người bị mắc phải, việc sống còn cần thêm nhiều dũng khí hơn là chết.
Đối với tai nạn sắp sảy ra.
Bản thân mình làm như không biết sao?
Không thể trơ mắt mà nhìn, một thanh xuân tươi đẹp đang từng bước đi vào vực sâu.
Chỉ cần một chút hi vọng, Lục Dương cũng không thể buông tha được, đây chính là một sinh mệnh.
Nên làm gì để thay đổi kết cục bây giờ?
Lục Dương có chút đau đầu.
Cười khổ một tiếng, Lục Dương đã phát hiện mình đi vào một con đường sai lầm, bởi vì không có kết quả nào tệ hơn kết quả ban đầu. Có thể đi từng bước, thay đổi hết thảy, hắn vẫn còn gần hai năm rưỡi nữa.
Cho dù không hiệu quả, Lục Dương cũng có nói cho trường về tình trạng bệnh tình của Từ Thi, làm cho nàng tạm nghỉ học để điều trị.
"Lục Dương, ngươi làm sao vậy, ta cảm thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm."
Đinh Siêu không rõ chuyện gì xảy ra.
"Không có gì."
Lục Dương lắc đầu, nói nên nói cho bọn hắn biết không? Vô dụng thôi... Ngược lại việc này còn có thể bị truyền đi, ai ai cũng biết, làm cho tình cảnh Từ Thi càng thêm khó khăn.
"Siêu đệ, lần sau đừng ồn ào nữa, nữ sinh rất thù dai, cận thẩn một chút không ngươi không tìm được bạn gái đâu."
Lục Dương đem máy tính đóng lại, trầm giọng nói ra.
Đinh Siêu thận trọng gật đầu, không dám mang hạnh phúc bản thân ra đùa giỡn.
Nghĩ đến Từ Thi, tâm tình Lục Dương cảm thấy không tốt, không còn hứng thú gõ chữ nữa, nhắm mắt đi ngủ.
Những ngày tiếp theo rất đơn giản.
Chạy bộ, gõ chữ, ăn cơm, đi ngủ.
Vì muốn sách sớm lên được Kim Thánh Bản, Lục Dương không ngừng gõ chữ, bởi vì qua tháng sau sẽ là cuộc cạnh tranh mới rồi.
Fan không ngừng tăng lên, chỗ bình luận đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Viết xong ba nghìn chữ, Lục Dương lần nữa xem lại.
Số lượng chữ: 12 vạn.
Fan: 10039
...
Bản thảo Lục Dương còn hơn ba vạn chữ.
Nhìn lượt đề cử cho tác phẩm, điểm đánh giá rất cao, hắn hài lòng gật đầu.
Ồ, thậm chị còn có người Minh chủ lệch.
Tại thời điểm viết sách, chỉ cần ký hợp đồng là có thể nhận được donate từ độc giả rồi.
Nhưng với từ cách là một tác giả mới, hắn không có fan hâm mộ cũ, được nhiều độc giả tin tưởng donate như thế này rất ngoài ý muốn, phải biết rằng một cái Minh chủ lệnh cũng phải 1000 tệ.
Coi như chia nửa cho trang web, cũng được 500 tệ, bằng nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn.
Không hổ là thổ hào.
Một chữ thôi < Ngầu>
Lục Dương lại nhìn đến id người tặng quà
"Ban đêm đánh lén quả phụ."
Khá lắm.
Xem ra là một độc giả siêu thoát rồi.