Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 13: Gặp Lại Quan Nguyệt

Kết quả xử lý của trường học rất nhanh xuất hiện.

Cùng với dự đoán Lục Dương chênh lệch không lớn lắm.

Nếu chỉ là hai sinh viên đánh nhau bình thường, không chừng Đinh Siêu cũng bị xử phạt, ai ngờ đối thủ lại đần vậy, lại ra ngoài trường tìm côn đồ, đúng là ngu hết phần thiên hạ.

Hai tên lưu mạnh bị đưa đến đồn công an, tội hành hung khó có thể tránh nổi rồi.

Còn tân sinh kia, không chỉ bồi thường thiệt hại cho Đinh Siêu, còn bị trường học lưu lại vào sổ, nếu lần sau tái phạm sẽ bị đuổi học trực tiếp.

Tên kia khả năng bị dọa cho sợ rồi.

Tỉnh rượu sau đó, hắn không ngừng hối hận, chỉ có thể thành thật bồi thường cho Đinh Siêu, cho hắn mười lá gan cũng không dám có ý tưởng bảo thù lần sau nữa.

Mặc dù Lục Dương không để ý việc này trong lòng, nhưng đại danh của hắn đã truyền khắp khoa máy tính, còn qua cái miệng Đinh Siêu tuyên truyền rộng rãi. Đã có nhiều nữ sinh, biết phòng bọn hắn có một tên kẻ xấu đi.

Đánh nhau mà lấy ghế đập đầu người ta....

----

Tiểu thuyết Lục Dương đã vượt hai mươi vạn chữ, Fan vượt quá hai vạn.

Tiểu thuyết còn chưa có chương nào đặt VIP, cũng được khen thưởng vài ngàn. Minh chủ lệnh từ một cái biến thành ba cái, còn leo lên được bảng Phong Vân của sách mới, đây không thể nghi ngờ là một thành tích tốt.

Lên được Phong Vân bảng, có nghĩa là thu hút thêm nhiều ánh mắt của người đọc, đối với tiểu thuyết của chính mình Lục Dương vô cùng tự tin, khiếm khuyết duy nhất là số lượng người biết đến truyện của hắn còn quá ít đi, bởi vì hắn là một tác giả mới, trông chờ biên tập đề cử, chỉ sợ cũng quá lâu rồi.

Còn có một việc, Quan Nguyệt sắp tới Lục Thành rồi.

Quan Nguyệt thi đậu vào đại học trọng điểm Hà Đông, bên trong tỉnh xếp thứ nhất, cũng thuộc một trong số những trường top trong nước, so với đại học của Lục Dương không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Kỳ thật lấy thành tích học tập của nàng, cho dù không đậu Thanh Hoa- Đài Bắc, những đối với các đại học vẫn là dư sức, nhưng vì muốn ở cạnh Lục Dương, nàng lựa chọn ở lại tỉnh học.

Điều này làm Lục Dương cảm thấy bản thân mình thiếu nợ nàng rất nhiều.

Mấy ngày này, buổi tối Lục Dương đều không gõ chữ, rảnh thời gian trước khi đi ngủ nói chuyện phiếm với nàng.

Hơn nữa còn hẹn, khi Quan Nguyệt đến nhà ga, sẽ đi ra đón nàng.

Ngày hôm sau.

Sau khi hoàn thành năm nghìn chữ Lục Dương liền ra cửa.

Quan Nguyệt lên xe lửa chín giờ, tầm một giờ chiều có thể tới nơi.

Lục Dương đi tới cửa tiệm cắt tóc, biến mái tóc dài của mình thành đầu đinh.

Không thể không nói, kiểu tóc mới rất "ngầu"

Nhìn gương mặt trong gương, Lục Dương hết sức thỏa mãn.

Móc ra cục gạch nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi.

Sợ kẹt xe, Lục Dương đi tới trạm xe buýt Tây Môn.

Ngồi phía cửa sổ, Lục Dương nghiêm túc quan sát Lục Thành bây giờ.

Gọi là Lục Thành (Thành phố xanh)

Kỳ thật đã có chút hữu danh vô thực rồi.

Trong không khí tràn ngập bụi bặm, trên cửa sổ đều nhìn thấy một tầng bụi dày đặc, mặt đường cũng không khá hơn, nhiều biển báo "Công trình đang thi công".

Thân là một thành thị cấp 2, đến bây giờ cũng không có tàu điện ngầm, điểm ấy lạc hậu hơn các thành phố sau rồi.

Tiền lương thấp, vật giá cao, điều kiện kém, không có trường học nổi tiếng.

Cho dù Lục Dương đã sống tại đây rất lâu rồi, nhưng không thể không thừa nhận, Lục Thành không phải là nơi thích hợp để sống.

Xe buýt đi tí rồi ngừng...đi tới nhà ga đã mất gần một tiếng, người trên xe tràn đầy, chỉ có thể đứng, nếu như Lục Dương lên xe muộn hơn 1 tí, thì đừng có nghĩ tới mà ngồi.

"Chờ ta kiếm được tiền, nhất định phải mua xe đầu tiên, xe buýt ở đây cũng quá nát rồi"

Xuống xe, Lục Dương nhịn không được lau mồ hôi.

Thời tiết rất nóng, nhiệt độ đã vượt hơn 40 độ.

Mặc dù như vậy, nhà ga vẫn có nhiều người đi qua đi lại, nhiều người đẩy xe vội vàng đưa đi, phía trên chất đầy hàng hóa.

phụ cận nhà ga có một nhà trọ, rất nhiều đều đi qua bên kia nghỉ ngơi.

"Soái ca , dừng chân không?"

Lục Dương dừng lại ven đường một lúc, đã có một người phụ nữ trung niên đi tới, trên tay còn cầm lấy một tấm thẻ phòng.

"Không có hứng, ngươi tìm người khác đi."

Lục Dương khoát tay cự tuyệt.

Coi như thật muốn nghỉ ngơi, cũng không thể theo nàng được, ai biết nàng sẽ dẫn ngươi đi đến địa phương nào, vận khí tốt thì vào một khách sạn nhỏ, không thì vào nhầm động bàn tơ, ban đêm đi ngủ cũng không dám nhắm mắt, ồ nếu nhắm mắt thì làm sao được, ngươi không mất tiền thì cũng mất sắc...

"Đẹp trai, tốt nhất nên biết giữ gìn bản thân đi."

Nữ nhân quấn quít lấy Lục Dương, khả năng đã lừa được rất nhiều người rồi.

"Đại thẩm, thật xấu hổ, mấy chỗ ấy ta đi quá nhiều rồi, không còn chút hứng thú nào nữa."

Thừa dịp đại thẩm ngây người, Lục Dương liền chuồn nhanh về quảng trường nhà ga.

Trên đường, lại gặp nhiều nhân viên sale, mặc dù hắn đi dép lê nhưng vẫn có nhân viên đánh giày mời chào hắn.

Trong thời tiết nóng như vậy, không thể không nói , nghiệp vụ của bọn họ "10 điểm".

Còn có người lặng lẽ nhét một tấm danh thϊếp vào tay Lục Dương.

Lục Dương tiện tay nhìn qua, trên thϊếp có hai nữ nhân đang cầm lấy cái cột, ở dưới còn viết phương thức liên lạc.

Nhìn xung quanh một lúc, không tìm thấy thùng rác nào, Lục Dương tiện tay nhét vào túi quần, tìm một chỗ nào ném đi.

Nói đùa gì vậy, Lục Dương là một chính nhân quân tử, cho dù có nhu cầu, đợi lúc kiếm tiền có thể đi nơi cao cấp hơn sao lại phải đến nơi như này?

688 tệ, giá cả cũng không đắt.

Lục Dương đi tới cửa ra vào.

Không có smartphone, Lục Dương cũng không biết làm gì gϊếŧ thời gian.

Vô cùng buồn chán chờ đợi, qua một giờ, Quan Nguyệt mới gọi tới báo đã xuống xe lửa.

"Từ cửa Bắc đi ra, cứ đi thẳng, anh đợi em ở bên ngoài."

Lục Dương lo lắng nhắc, nhà ga lớn như vậy, nếu không đi theo chỉ dẫn sẽ có lúc đi lạc.

Một lát sau.

Từ cửa trạm đi ra một đám người.

Lục Dương từ trong đám người đấy đã nhanh chóng tìm được Quan Nguyêt.

Quan Nguyệt rất đẹp, từ trong đám người cũng không thể che đậy được vẻ đẹp của nàng, một chiếc váy dài theo gió đung đưa, lộ ra đôi chân trắng không tì vết, chân mang một đôi giày trắng, mang cảm giác nhẹ nhàng.

Có thể là do thời tiết quá nóng, khuôn mặt nàng mang theo nét hồng phấn nhè nhẹ, trên sống mũi cao lấm tấm vài giọt sương.

Nàng đeo một túi xách vàng nhạt, tay phải kéo một hành lý màu xanh.

Thật đúng là tiểu mỹ nhân.

Tuy rằng vẫn không thể quên được bộ dáng Quan Nguyệt, nhưng lần này gặp nàng tim Lục Dương vẫn lạc nhịp.

Không dám nhìn nhiều.

Lục Dương đi tới nghênh đón.

"Lục Dương!"

Nhìn thấy Lục Dương, Quan Nguyệt lộ ra dáng tươi cười, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

"Đưa hành lý đây."

Lục Dương đem hành lý nhận lấy.

Quan Nguyệt hạnh phúc khoác tay Lục Dương, tựa vào vai hắn, nam sinh bốn phía nhìn thấy đêu cảm thấy mình đang ăn cẩu lương, một ít du khách cũng đều hiểu ý mà cười.

Người nào không trải qua thời gian thanh xuân, cảm nhận được tình yêu thuần túy là như thế nào.

"Lục Dương, huynh thực sự đến, hôm qua huynh nói đến đón ta, ta còn cảm thấy huynh gạt ta." Rời khỏi sảnh ga, Quan Nguyệt nói:

"Ta trước kia thường gạt nàng sao?" Lục Dương quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt trong veo, không có chút tạp chất.

"Cũng không phải...., ta nghĩ huynh đang bận học, không có thời gian đến đón ta." Quan Nguyệt làm nũng nói.

"Chúng ta bây giờ đi tới trường sao?"

"Không, dẫn nàng đi ăn cơm."

Lục Dương nghiêm túc nói.