Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 2: Nhân viên kế toán họ Bạch

Bạch Chỉ cắn môi, nước mắt chảy ròng ròng kêu to: "Ðồ dối trá! Rõ ràng anh nói là đang nghĩ cho thân thể tôi, nói phía sau của đàn ông không được dùng để hoan ái nhiều, nếu không già rồi thân thể sẽ không tốt!"

"Anh Hạo, anh thật tuyệt ~" Tống Nhiên khàn khàn đổi giọng, Trần Hạo ôm chặt lấy cậu ta vỗ tay tán thưởng.

Tiếng nói của hai người vẫn còn đang tiếp tục phát trong điện thoại, Bạch Chỉ đã không còn tâm trạng nghe tiếp nữa.

Run rẩy tắt ghi âm rồi nhắn tin cho Tống Nhiên: "Các người bắt đầu từ khi nào?"

Tống Nhiên: "Từ khi nào à, để tôi nghĩ một chút...."

Tống Nhiên: "Sáu, bảy năm trước đi, còn nhớ lúc đại học có lần sinh nhật cậu, trong ktv cậu uống rất nhiều rượu, tôi cùng với Trần Hạo trong phòng vệ sinh làm một lần."

Thời gian đã quá lâu, Bạch Chỉ đã không nhớ nổi, nhưng có thể xác định một điều là từ nhiều năm trước bọn họ đã thông đồng với nhau rồi! Không trách Trần Hạo không có quá mặn nồng chuyện chăn gối, nhìn giống như một thầy tu cấm dục, tất nhiên là vì lúc muốn phát tiết hắn cũng không cần tìm Bạch Chỉ.

Còn có Tống Nhiên! Thiệt cậu từ trước đến giờ cậu đều xem Tống Nhiên là bạn thân nhất, có chuyện gì đều kể cậu ta nghe. Lễ tình nhân năm ngoái, lúc cậu phát hiện Trần Hạo ở trên mạng đặt đến hai bó hoa hồng mà chỉ đưa cậu một bó. Lúc ấy Tống Nhiên còn khuyên đàn ông nào mà không ăn vụng chút đỉnh, trong lòng vẫn nhớ đến cậu là tốt rồi, bây giờ nhớ lại, bó hoa kia chính là đưa cậu ta đi?!

Bạch Chỉ cố gắng tỉnh táo lại nói: "Hai người các người thông đồng nhau lâu như vậy vì sao không nói với tôi, nếu các người yêu nhau tôi có thể rời khỏi mà."

Tống Nhiên: "Haha, cậu không biết có câu nói là: Vợ không bằng thϊếp, thϊếp không bằng ăn vụng sao, vợ chồng già sẽ có sanh tật~"

Bạch Chỉ nổi cáu, hai mươi sáu năm giáo dục cũng vứt ra sau đầu, nhấn gửi tin nhắn thoại gào lên: "Các người có thấy kinh tởm hay không vậy? Trần Hạo không sợ nhiễm bệnh nhưng tôi thì sợ!"

Tống Nhiên: "[Cười] Tiểu Bạch đừng sợ, bọn tôi có mang bao."

Bạch Chỉ tức giận quăng luôn điện thoại di động.

Chia tay, phải chia tay! Bây giờ trong đầu Bạch Chỉ chỉ còn lại hai chữ này thôi.

Ngay lập tức tỉnh táo lại mà nhặt điện thoại di động dưới đất lên, ngoài trừ màn hình có nứt một chút thì những chức năng khác đều không hư hỏng gì. Vội vàng tra xem tin tức của những chuyến bay gần nhất, chọn một thành phố có tên dễ nghe liền đặt vé máy bay.

Ðặt vé máy bay xong liền gửi đơn từ chức lên công ty, bởi vì quá vội vàng nên sợ rằng tháng này sẽ không được phát lương rồi.

Trong thẻ ngân hàng của Bạch Chỉ chỉ còn 70.000 nhân dân tệ, nơi ở này là do Trần Hạo thuê, trong hai người thì Trần Hạo phụ trách thuê nhà, Bạch Chỉ phụ trách đồ gia dụng, tiền còn dư trong sổ tiết kiệm cũng không ít, vốn là lên kế hoạch cuối năm mua nhà, giờ thì thật may là chưa có mua.

Tiền trong sổ tiết kiệm tạm thời không lấy được, nhưng cũng là đứng tên cả hai người, đến kỳ Bạch Chỉ có thể tự mình rút ra.

Ði một vòng quanh nhà, bây giờ là tháng 11, phương nam vẫn còn mặc áo mỏng, đã nghe nói phương bắc có tuyết rơi. Bạch Chỉ đơn giản lấy hai cái áo choàng dài cùng với một cái áo lông nhung.

Mang theo máy vi tính, bằng tốt nghiệp cùng các loại bằng cấp là xong, những thứ còn lại đều không cần. Chỉ là nhìn căn nhà mình đã sống ba năm này Bạch Chỉ lại nhịn không được muốn khóc, cậu nghiến răng chửi một tiếng, cũ không đi mới không tới!

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại s1apihd.com của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

_____________________

"Anh Hoành, hàng của anh đến đây, ba tấn cam, năm tấn táo, hai trăm thùng nho, một trăm năm mươi thùng chuối, kiwi...."

Triệu Bắc Hoành đeo găng tay không tiện cầm bút, nên dùng răng cắn găng tay kéo ra rồi viết nguệch ngoạc vào vở. Viết xong lại móc máy tính trong túi ra tính đi tính lại năm sáu lần, mỗi lần một kết quả, làm đến tài xế cũng không nhìn nổi nữa.

"Ðể tôi giúp anh tính." Nhận lấy vở ghi chép nhìn không thế nào hiểu được, vẽ hình vuông hình tròn trên này làm cái gì vậy???

"Tôi viết anh xem không hiểu đâu, để tôi tự làm." Triệu Bắc Hoành lấy lại vở rồi lại tính lại mấy lần, cuối cùng cũng tính xong giá tiền: "Tổng cộng là mười ba ngàn sáu trăm năm mươi tám, tính lẻ mười ba ngàn năm đi!"

Tài xế cũng không cùng anh ta tính toán, lúc bàn giao với ông chủ, cứ bôi đi số lẻ là được.

"Được, thanh toán bằng tiền mặt sẽ tốt hơn đấy."

"Ừ." Triệu Bắc Hoành để cho công nhân dỡ hàng, còn mình thì đi vào trong mở két lấy tiền cho tài xế.

Tài xế trêu ghẹo nói: "Tôi nói chứ ông chủ Triệu, dù sao trạm trái cây của anh cùng được xem là lớn, sao không chịu bỏ tiền thuê một nhân viên kế toán ấy."

"Lúc đầu có một người nhưng giờ đã về nhà kết hôn rồi, đã đăng bài thuê người nửa tháng rồi vẫn chưa tìm được, anh có biết ai thì giới thiệu cho tôi một người với."

"Được." Tài xế cười ha hả đem tiền nhét vào.

Triệu Bắc Hoành chạy ra cùng dỡ hàng với công nhân, anh cao 1m86, thân người cao to, một thùng cam 100 kg, những công nhân khác khiêng từng thùng một, còn anh khiêng một lúc ba thùng đi đứng đều không run một cái.

Tài xế nhìn anh mà thở dài ghen tị, cái lưng eo này của mình mà khiêng ba thùng thì đĩa đệm sẽ không chịu nổi mất.

Cái thằng nhóc Triệu Bắc Hoành, năng lực của cậu ta ai mà không biết? Một người khuân vác ở nông thôn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà đã tự mình biến một trạm bán buôn nhỏ trở thành một trong những trạm tốt nhất thành phố.

Những người chịu thương chịu khó, nỗ lực, dũng cảm và bao dung mới xứng đáng thành công.

Rất nhanh chóng, cả một xe trái cây được chuyển hết vào trong kho, tài xế chào một tiếng rồi lái xe đi.

Ðiện thoại ở bên hông kêu "Rì rì" hai tiếng, Triệu Bắc Hoành mở lên liền nghe bên kia điện thoại truyền đến giọng nói run rẩy: "Cho hỏi.... các người.... có còn tuyển nhân viên kế toán.... không?"

________________________________

Bạch Chỉ ôm điện thoại di động nhìn giấy báo tuyển trên cái cột điện, sau khi do dự một hồi quyết định gọi điện, thật sự là lạnh quá!

Bạch Chỉ lớn lên ở miền nam, lớn tới bây giờ cũng chưa từng thấy tuyết, đôi khi rớt được một chút tuyết liền tan thành nước, so với mưa bình thường cũng không khác lắm.

Mất sáu tiếng ngồi máy bay tới Bạch Thành.

Bạch Chỉ kinh ngạc, từ trên máy bay nhìn xuống là một mảnh trắng xóa, phủ một màu bạc đẹp đến hư ảo. Ðột nhiên cậu nghĩ đến bài thơ Thấm viên xuân-Tuyết* mà cậu đã học ở trung học cơ sở: "Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu...." Những gì đã thấy trên truyền hình cùng với những gì tận mắt nhìn thấy thật sự không thể so sánh, quá rung động!

(*) Thấm Viên Xuân - Tuyết là một bài thơ của nhà cách mạng vô sản Mao Trạch Ðông. "Cảnh quang đất Bắc, Ngàn dặm băng dày, Vạn dặm tuyết rơi,...."(Smile dịch ba câu, mọi người muốn xem thêm có thể tra google tên bài thơ.)

Bạch Chỉ vừa bước xuống máy bay liền hối hận, cậu muốn nhìn thấy tuyết nhưng không muốn đóng băng thành một tác phẩm điêu khắc trên băng. Mặc dù cậu đang mặc một chiếc áo len cashmere, bên ngoài thì khoác một chiếc áo lông nhung mà cậu vẫn lạnh đến run lẩy bẩy.

Chân nhỏ cách một lớp giày da cũng muốn bị đông cứng! Bước chân trên mặt đất phát ra tiếng động, mười đầu ngón chân lạnh tê tái. Bạch Chỉ hít mũi, mắt rưng rưng,

đây căn bản không phải là nơi để người ta ở mà!

Sân bay ở Bạch Thành khá xa thành phố, cậu phải bắt taxi khi rời sảnh sân bay. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bên ngoài chỉ có vài chiếc taxi, dù sao sân bay nhỏ này mỗi ngày chỉ có hai chuyến, một chuyến vào buổi sáng và một chuyến vào buổi chiều, cho nên bên ngoài cũng không có nhiều xe chờ.

Bạch Chỉ chậm chạp nên lúc kéo vali ra bên ngoài đã không còn một chiếc xe nào nữa, lúc này khoảng 5 giờ chiều, ở phương bắc tối sớm, trời tối om, đèn đường cũng bật.

Cậu mở phần mềm gọi taxi Diudiu, hẹn rất lâu vẫn không có xe đến nhận đặt. Bạch Chỉ hoảng sợ, vừa đến nơi xa lạ sẽ không phải cứ như vậy chết cóng ở bên ngoài chứ?!

—————

Smile: Đau lòng phát hiện ra lúc edit bằng laptop thì "ư" sẽ thành chữ "y", chữ "đ" sẽ thành "ð", chữ "ươ" sẽ thành "ýờ",.... nói chung là lỗi tùm lum, thế là bị ép chuyển qua máy khác beta lại ;.....; đang dùng Hp envy x360, không biết có cách nào khắc phục không nữa hiuhiu.