Bạch Chỉ cảm thấy mình chính là một tên ngốc đến sợ.
Cả cái vali khổng lồ mà chọn đi nhặt lại cuối cùng cũng chỉ kịp lấy được vài bộ quần áo theo mùa.
Cậu giơ tay nhìn thời gian, bây giờ là 11 giờ sáng, vào giờ này ngày hôm qua, cậu vẫn đang suy nghĩ xem nên mua quà gì cho Trần Hạo.
Giờ Bạch Chỉ chỉ muốn ném cái vali này vào mặt hắn ta.
Bọn họ ở cùng nhau bảy năm, bốn năm đại học và ba năm làm việc, sớm chiều sống chung như thế cũng đã rất hiểu rõ nhau. Có câu: Thất niên chi dương, cũng coi như họ là một cặp cũng khá lâu dài đáng là ngưỡng mộ trong giới đồng chí này.
Thật ra chuyện Trần Hạo nɠɵạı ŧìиɧ cậu đã nghi từ sớm, cho đến khi chuyện lần này xảy ra mới khiến cậu hoàn toàn chết tâm, quyết định chia tay.
Giống hệt mấy câu chuyện nɠɵạı ŧìиɧ bình thường khác, Bạch Chỉ đi công tác quay về sớm, mặc dù cậu không bắt gian tiểu tam tại trận, nhưng những thành phẩm người lớn chưa kịp dọn còn trên sàn nhà và đồ lót nam lạ trong phòng tắm cùng với cỗ mùi hương vẫn ám quanh quẩn trong phòng đều như rêu rao về "Trận chiến ác liệt" hôm qua.
Bạch Chỉ chịu đựng cơn buồn nôn gọi cho Trần Hạo. Gã đàn ông trong điện thoại còn chưa biết cậu đã về: "Bảo Bảo khi nào về, anh đi sân bay ðón em."
Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng: "Không cần, em tự đón xe về là được."
Trần Hạo ngay lập tức hốt hoảng: "Em....em về rồi?"
"Vẫn chưa, vé ngày mai."
Trần Hạo sợ tới mức vỗ ngực, "Tốt rồi, tốt rồi, để anh đi đón em, mấy ngày nay nhiệt độ ở Thành Ðô giảm, ngày mai có thể sẽ mưa."
"Ừ, được." Bạch Chỉ gần như khóc lên sau khi cúp điện thoại, mối tình bảy năm này hầu như đã chiếm trọn một phần tư cuộc đời Bạch Chỉ. Vì để được ở cùng hắn, sau khi Bạch Chỉ tốt nghiệp đại học liền cùng người nhà come out, kết cả là chọc cho ba mẹ giận dữ cắt đứt quan hệ.
Mấy năm nay mặc dù mẹ có lén liên lạc cùng cậu vài lần, nhưng vẫn luôn không chấp nhận nổi con trai mình là gay.
Không còn gia đình bạn bè ở bên cạnh, Trần Hạo gần như là người thân duy nhất của cậu, vậy mà hôm nay....
Bạch Chỉ ôm mặt ngồi xổm dưới đất, cả người như chìm vào tuyệt vọng, Trần Hạo nɠɵạı ŧìиɧ....không chỉ vậy mà còn đem theo tiện nhân kia đến qua đêm ở nhà bọn họ.
!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại s1apihd.com của @Smile1420 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!
Nhớ tới bạn tốt Tống Nhiên của mình, mở máy WeChat lên chuẩn bị tố khổ với cậu ta để cậu ta cùng giúp mình cho một cái ý kiến, dù sao ðây cũng là mối tình bảy năm trời, Bạch Chỉ cũng không muốn tùy tiện mà kết thúc như vậy.
Mở WeChat, tìm được hình đại diện quen thuộc rồi gõ: "Nhiên Nhiên, cậu đang làm gì vậy?"
Phía bên kia vẫn thật lâu chưa có trả lời, Bạch Chỉ nhàm chán mở vòng bạn bè của cậu ta ra coi. Ðầu tiên chính là hai tấm ảnh sεメ, trong hình là hai người đang quấn vào nhau, không lộ ra cái gì, nhưng nhìn vẫn có thể đoán ra họ đang làm gì, Bạch Chỉ tiện tay nhấn like.
Tống Nhiên cũng là gay, Tống Nhiên khác cậu ở chỗ là cậu ta thích sưu tập, cậu ta thay đổi bạn trai từ người này sang người khác, hầu như là mỗi tháng đều đổi, cậu ta thường nói là: "Ðời người ngắn ngủi, cứ tận hưởng thôi."
Bạch Chỉ lật lại tấm ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tuy rằng góc ảnh cố ý tránh phần đầu, nhưng với cậu thân hình người phía trên đã quá quen thuộc... sự quen thuộc gần như có thể nhìn ra trong nháy mắt --- Trần Hạo!?
Bạch Chỉ cảm thấy mình có chút khó thở, cậu có thể chấp nhận việc Trần Hạo ăn vụng, nhưng cậu không thể chấp nhận người ðó là Tống Nhiên!
Ba người họ là bạn cùng thời đại học, vì xu hướng tính dục của họ nên họ rất hợp nhau, sau khi tốt nghiệp thì họ làm việc ở cùng một thành phố, Tống Nhiên là một trong số ít bạn bè của Bạch Chỉ và luôn rất thân thiết với nhau.
Làm sao họ có thể ăn vụng với nhau?!
Bạch Chỉ tức giận nhấn cuộc gọi thoại, Tống Nhiên cũng không trả lời, thay vào đó gửi một tập tin âm thanh sau khi cúp máy.
Bạch Chỉ:??? Tống Nhiên, ý cậu là gì?
Tống Nhiên: [Cười] Hãy tự nghe đi.
Bạch Chỉ nhấp vào âm thanh, trong điện thoại di động truyền tới một trận thanh âm sột soạt.
"Anh Hạo, Tiểu Bạch và tôi ai tốt hơn?"
Trần Hạo châm thuốc rồi nói: "Còn cần phải nói, đương nhiên là em, cậu ta lúc làm thì như cá chết, bọn anh những năm gần đây rất ít làm."
*****
Smile: Có thể nói không phải lần đầu edit, nhưng trước giờ cũng không có kinh nghiệm đáng kể gì, không kể về câu văn vẫn còn chỗ chưa mượt mà, mong các bạn thông cảm. Thì bộ này mình tìm raw trên Web trung quốc, cũng thử tìm xem có nhà nào hay ai edit chưa, mà tìm không thấy, chọn bộ này ngoài hợp gu thì còn vì ngắn và từ ngữ hiện đại, hồi trước toàn edit cổ trang bao dài bao khó không làm nổi ;....; truyện có 140 chương, mong các bạn sẽ yêu thích, sau này mà lòi ra có người làm xong rồi thì chắc bỏ đó chạy đi đọc của người ta quá:}}}} Yêu mọi người.